Tác Hại Của Thói Đua Đòi, Hợm Hĩnh Qua Màn Kịch “Ông Giuốc Đanh Mặc Lễ Phục”
Trong thế giới văn học, nghệ thuật là tấm gương phản ánh chân thực những vấn đề xã hội. Màn kịch kinh điển “Ông Giuốc Đanh Mặc Lễ Phục” của Molière chính là một bức tranh sinh động về tác hại tai hại của thói đua đòi, hợm hĩnh.
Ông Giuốc Đanh, một nhà tư sản mới phất, khao khát được hòa mình vào giới quý tộc. Nhưng thay vì cố gắng trau dồi phẩm chất, ông lại chạy theo những hình thức hào nhoáng bên ngoài. Ông mua sắm xa hoa, ăn mặc lòe loẹt để gây ấn tượng với người khác.
Thói đua đòi, hợm hĩnh của ông Giuốc Đanh không chỉ gây tiếng cười mà còn bộc lộ những hệ lụy đáng lo ngại. Ông trở nên tự phụ, coi thường những người thấp kém hơn mình. Ông sẵn sàng làm mọi thứ để được chú ý, kể cả khoe khoang những thứ không thuộc về mình.
Màn kịch lên án gay gắt sự vay mượn, giả tạo trong hành vi của ông Giuốc Đanh. Khi ông cố gắng bắt chước manières cư xử của tầng lớp thượng lưu, ông chỉ khiến mình trở nên thảm hại và lố bịch. Thói hợm hĩnh che mờ đôi mắt ông, ngăn ông nhận ra sự thiếu hụt về trí tuệ và đạo đức của mình.
Hệ quả của thói đua đòi, hợm hĩnh cũng được khắc họa rõ nét trong màn kịch. Ông Giuốc Đanh trở thành trò cười cho những người xung quanh. Ông bị khinh thường và chế giễu vì sự khoe khoang vô căn cứ của mình. Không chỉ mất đi danh tiếng, ông còn tự đào hố chôn mình khi bị bọn lừa đảo lợi dụng.
Tóm lại, màn kịch “Ông Giuốc Đanh Mặc Lễ Phục” là một lời cảnh tỉnh mạnh mẽ về tác hại của thói đua đòi, hợm hĩnh. Nó cho thấy rằng việc chạy theo hình thức bên ngoài chỉ mang lại sự trống rỗng và mất mát. Chỉ khi trau dồi phẩm chất thực sự, chúng ta mới có thể đạt được sự tôn trọng và thành công đích thực.