Trong mê cung những tác phẩm văn chương đồ sộ, “Cây cam ngọt của tôi” của José Mauro de Vasconcelos tỏa sáng như một viên ngọc quý, chạm sâu vào tâm hồn tôi. Cuốn tiểu thuyết là một bản trường ca về tình bạn, sự vô tư và hành trình khám phá bản thân của một cậu bé nghèo khổ tên là Zezé.
Văn phong dung dị, giàu chất thơ của Vasconcelos như một cơn gió mùa hạ, lướt qua trang sách, mang theo hương thơm của những cánh đồng hoa cam. Tác phẩm không câu nệ vào lời lẽ hoa mỹ, mà bằng sự tinh tế và nhạy cảm, tác giả đã khắc họa thành công chân dung nội tâm của một đứa trẻ: những rung động đầu đời, niềm vui thuần khiết và nỗi đau sâu thẳm.
Qua hành trình của Zezé, tôi như được sống lại những ngày tháng tuổi thơ trong veo. Cậu bé ấy đã dạy cho tôi biết rằng ngay cả trong nghèo khó, tình yêu và sự lạc quan vẫn có thể tỏa sáng. Mối quan hệ giữa Zezé và cây cam Mangarataia, biểu tượng cho thế giới tưởng tượng phong phú của cậu, chính là lời khẳng định sức mạnh kỳ diệu của trí tưởng tượng, giúp ta vượt qua mọi khó khăn.
Nhưng đằng sau vẻ tươi sáng ấy, Vasconcelos cũng khéo léo phơi bày những góc khuất đen tối của xã hội. Sự bần cùng, bất công và bạo lực mà Zezé phải đối mặt phản ánh thực trạng đáng buồn trong một đất nước đang phát triển. Tác phẩm như một tiếng chuông cảnh tỉnh, thôi thúc chúng ta đấu tranh cho một xã hội công bằng và nhân ái hơn.
“Cây cam ngọt của tôi” không chỉ là một câu chuyện về tuổi thơ, mà còn là một lời đề cao tình yêu và sự đồng cảm. Qua đó, Vasconcelos nhắn nhủ rằng dù ở bất kỳ hoàn cảnh nào, chúng ta cũng đừng đánh mất niềm tin vào bản thân và vào những điều tốt đẹp xung quanh.