Trong màn đêm tĩnh mịch, bài thơ “Đêm nay Bác không ngủ” của Minh Huệ khơi dậy trong tôi một cảm xúc bâng khuâng và xúc động. Qua từng câu thơ giản dị, hình ảnh Bác Hồ hiện lên như một người cha già, luôn dành trọn tình yêu thương và sự quan tâm đến đồng bào của mình.
Dưới ánh lửa bập bùng, Bác chẳng thể chợp mắt, trằn trọc trăn trở vì những lo toan về vận mệnh đất nước. Câu thơ “Đêm nay Bác không ngủ” lặp lại như một điệp khúc, nhấn mạnh sự thức trắng đêm không phải vì nỗi đau riêng của bản thân mà vì sự an nguy của cả dân tộc. Mỗi câu thơ như một nhịp đập trái tim, thổn thức nỗi niềm của một lãnh tụ hết mực vì dân.
Bác quan sát và động viên những chiến sĩ đang say giấc trong đêm khuya. Hình ảnh “chú bé nhà bên” với “trăng sáng như gương” gợi nên sự bình yên và thơ mộng của đêm trăng. Nhưng ẩn sau đó là nỗi niềm của Bác về những khó khăn gian khổ mà những đứa con của dân tộc đang phải trải qua.
Đoạn thơ như một lời thủ thỉ tâm tình, cho thấy tình cảm của vị cha già đối với những đứa con thân yêu của mình. Đêm không ngủ của Bác là đêm thao thức vì lo lắng, nhưng cũng là đêm của niềm hy vọng và quyết tâm. Câu thơ cuối “Đêm nay Bác ngồi đó/ Đêm nay Bác không ngủ” như một lời khẳng định về ý chí sắt đá và tinh thần bất khuất của một vị lãnh tụ vĩ đại.
Bài thơ “Đêm nay Bác không ngủ” không chỉ là một áng thơ hay mà còn là một minh chứng về tình yêu thương bao la của Bác Hồ dành cho dân tộc. Qua từng câu thơ, hình ảnh Bác Hồ hiện lên như một ngọn hải đăng sáng mãi, soi đường dẫn lối cho cả dân tộc Việt Nam đến bến bờ tự do và hạnh phúc.