Trong vũ điệu sắc màu của thiên nhiên, khi những ngọn gió đầu mùa se lạnh ùa về, ta bắt gặp hình bóng đơn độc của Sơn, nhân vật chính trong truyện ngắn “Gió lạnh đầu mùa” của Thạch Lam. Bằng nét bút tinh tế và giàu cảm xúc, Thạch Lam đã khắc họa một tâm hồn thơ ngây, chứa đựng những khao khát và hoài bão cháy bỏng.
Sơn là một cô bé nông thôn hiếu học, luôn khao khát được đến thành phố xa hoa để khám phá thế giới rộng lớn. Trong đôi mắt đen láy của em là cả một bầu trời mơ ước, một khát vọng cháy bỏng thoát khỏi cuộc sống tù túng nơi làng quê. Gió mùa đông mang theo cái lạnh cắt da cắt thịt, thử thách ý chí và nghị lực của Sơn. Nhưng bằng bản lĩnh phi thường, em vẫn kiên trì đạp xe hàng chục cây số mỗi ngày đến trường, không một lời than vãn, không một bước lùi. Cơn gió lạnh như một phép thử, giúp em rèn luyện sự bền bỉ và quyết tâm sắt đá.
Đằng sau vẻ ngoài giản dị, Sơn sở hữu một trái tim nhạy cảm và tinh tế. Giữa khung cảnh thiên nhiên hùng vĩ, em cảm nhận được cái đẹp của sự chuyển mùa, của những cành cây khẳng khiu vươn lên thách thức gió bão. Cảm xúc của Sơn không chỉ dừng lại ở vẻ đẹp hữu hình mà còn hướng đến những góc khuất sâu thẳm trong tâm hồn. Em đồng cảm với nỗi vất vả của người nông dân, xót thương cho những mảnh đời bất hạnh. Trong cơn gió lạnh đầu mùa, Sơn đã trưởng thành hơn, sâu sắc hơn, biết trân trọng những gì đang có và biết phấn đấu cho ước mơ của mình.