Con Chim Chiền Chiện: Một Khúc Ca Của Nỗi Niềm
Trong khu vườn xanh, chim hót véo von,
Có con chiền chiện cất tiếng the thé buồn.
Tiếng hót não nề, như tiếng than thở,
Nỗi niềm u ẩn, dẫu không lời thổ.
Con sẻ trốn gió, trong tán lá che,
Nghe tiếng chiền chiện, lòng càng xót xa.
Vì sao chim hót, tiếng buồn như vậy,
Có nỗi đau nào, đang giày vò thể xác?
Chim chiền chiện hót, thương kẻ ly hương,
Xa quê xa tổ, tình sầu mênh mông.
Nhớ cánh đồng xa, nơi hẹn ước xưa,
Giờ chỉ còn tiếng hót, quặn đau tim gan.
Hoặc có thể chim, mất người thân yêu,
Nỗi buồn vô tận, dâng trào trong tim.
Tiếng hót não nề, như tiếng khóc thương,
Gọi người đi xa, nhưng chẳng thấy quay về.
Con chim chiền chiện, biểu tượng nỗi đau,
Của kẻ tha hương, hay mất đi người thương.
Tiếng hót não nề, xé toạc màn đêm,
Đem đến nỗi buồn, cho cả nhân gian.
Nhưng dù nỗi đau, còn day dứt khôn nguôi,
Thì con chim ấy, vẫn hót mãi không thôi.
Trong tiếng hót buồn, có niềm hy vọng,
Một ngày đoàn tụ, nỗi buồn tan biến.