Trong ba khổ thơ cuối của bài thơ “Tiểu đội xe không kính” của Phạm Tiến Duật, nhà thơ đã khắc họa một bức tranh hoành tráng về tinh thần lạc quan và kiên cường của những người lính lái xe trên tuyến đường Trường Sơn khốc liệt. Những câu thơ giàu hình ảnh, ẩn dụ, tạo nên một ấn tượng sâu sắc về sự hy sinh và lòng quả cảm của họ.
Khổ thơ thứ bảy mở đầu bằng một câu hỏi đầy thách thức: “Không có kính rồi xe không có đèn”. Thiếu hụt những tiện nghi cơ bản trong điều kiện chiến đấu khắc nghiệt, nhưng “không có kính không phải xe không có mắt”. Mắt của những người lính, được tôi luyện trong gian khó, đã trở thành “đèn pha” dẫn đường, giúp họ vượt qua màn đêm tăm tối cả nghĩa đen và nghĩa bóng.
Khổ thơ thứ tám khắc họa sinh động hình ảnh những người lính “gặp em giữa lớp mưa đơn sa”, với “làn môi khát cháy”. Trái ngược với sự khắc nghiệt của thiên nhiên, họ vẫn “bình thản như trời chiều nắng ửng”, thể hiện tinh thần lạc quan bất khuất. Câu thơ “thương em vía lái hồn nhiên” như một lời động viên, khích lệ dành cho những người lái xe, đồng thời cũng là lời ngợi ca sự hy sinh thầm lặng của những cô giao liên trên tuyến đường Trường Sơn.
Khổ thơ cuối cùng khép lại bài thơ bằng một hình ảnh giàu tính biểu tượng: “Xe vẫn chạy vì miền Nam phía trước”, thể hiện ý chí kiên định, bất khuất của những người lính. Dù gian khổ, hy sinh, họ vẫn vững tay lái, hướng về tương lai, quyết tâm bảo vệ Tổ quốc. Câu thơ “Chỉ cần trong xe có một trái tim” là một lời khẳng định về sức mạnh của ý chí, của lòng yêu nước, vượt lên trên tất cả gian nan, thử thách.
Ba khổ thơ cuối của “Tiểu đội xe không kính” là một bức tranh sống động về tinh thần lạc quan, kiên cường và hy sinh của những người lính lái xe trên tuyến đường Trường Sơn. Qua những câu thơ giàu hình ảnh, ẩn dụ, Phạm Tiến Duật đã khắc họa thành công vẻ đẹp của những con người bình dị nhưng vĩ đại, những người đã góp phần vào thắng lợi cuối cùng của cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước.