Hình ảnh người mẹ – Bài thơ “Mẹ tôi” của Nguyễn Khoa Điềm
Trong kho tàng thơ ca Việt Nam, hình ảnh người mẹ luôn được các thi sĩ khắc họa một cách chân thực và cảm động. Một trong những tác phẩm nổi tiếng nhất về chủ đề này là bài thơ “Mẹ tôi” của nhà thơ Nguyễn Khoa Điềm.
Ngay từ những dòng đầu tiên, hình ảnh người mẹ hiện lên hết sức giản dị và mộc mạc:
“Mẹ tôi một đời khắc khổ
Nhọc nhằn nuôi nấng chúng tôi”
Qua những câu thơ, người đọc cảm nhận được cuộc đời vất vả, tần tảo của người mẹ. Bà không ngại gian lao, thiếu thốn để nuôi dạy con cái. Dù cuộc sống khó khăn nhưng tình yêu thương của bà dành cho các con thì vô bờ bến:
“Trăm công nghìn việc
Đều đổ lên đôi vai gầy”
Mẹ là người lo toan mọi công việc trong gia đình. Từ công việc nhà đến ruộng vườn, bà đều chu toàn. Đôi vai gầy của mẹ như gánh cả thế giới, lo cho con cái một cuộc sống no đủ.
Điệp ngữ “Mẹ tôi” được lặp lại nhiều lần trong bài thơ, nhấn mạnh sự vĩ đại và hy sinh của người mẹ. Mẹ là người đồng hành cùng con trên mọi chặng đường đời, dù vui hay buồn, dù thành công hay thất bại:
“Khi tôi vui, mẹ không cười nhiều
Khi tôi buồn, mẹ khóc đứng ngồi không yên”
Mẹ luôn thầm lặng dõi theo con, chia sẻ mọi cung bậc cảm xúc. Nỗi buồn của con cũng là nỗi buồn của mẹ, niềm vui của con cũng là niềm hạnh phúc lớn lao của bà.
Bài thơ “Mẹ tôi” của Nguyễn Khoa Điềm đã khắc họa thành công hình ảnh người mẹ Việt Nam với những đức tính cao quý: chịu thương chịu khó, hy sinh quên mình và luôn hết mực yêu thương con cái. Những câu thơ giản dị nhưng chứa đựng sức gợi cảm mạnh mẽ, khiến người đọc không khỏi xúc động và trân trọng công lao của người mẹ.