Tả cây bàng vào mùa đông
Khi làn gió mùa đông đầu tiên thoảng qua, vạn vật bước vào trạng thái ngủ đông, chỉ còn cây bàng sừng sững giữa trời, hiên ngang chống lại cái giá lạnh khắc nghiệt.
Trút bỏ lớp áo xanh mướt ngày nào, giờ đây cây bàng khoác lên mình chiếc áo choàng màu xám bạc. Những chiếc lá đã rụng hết, để lại những cành khô khẳng khiu, nhẵn nhụi. Chỉ còn trơ lại bộ khung xương xơ, gầy guộc, nhưng vẫn ẩn chứa một sức mạnh phi thường.
Thân cây bàng to lớn, sần sùi, vươn cao lên bầu trời như một chiến binh kiên cường. Những rễ cây bám sâu vào lòng đất, giúp cây đứng vững trước mọi phong ba. Vỏ cây nứt nẻ, có những chỗ bong tróc từng mảng, để lộ ra lớp thịt cây màu nâu đỏ bên trong.
Nhìn từ xa, cây bàng như một bức tượng điêu khắc đồ sộ, uy nghiêm. Những cành cây nhô ra như những cánh tay, vươn về phía chân trời, như muốn ôm trọn lấy bầu trời mùa đông. Dù không còn lá, nhưng cây bàng vẫn toát lên một vẻ đẹp riêng, một vẻ đẹp của sự mộc mạc, bền bỉ.
Khi cơn gió đông thổi qua, những cành cây bàng rung lên, tạo nên âm thanh xào xạc như một bản nhạc buồn. Ai đó đã nói rằng, mỗi chiếc lá rụng của cây bàng là một nỗi buồn. Nhưng với tôi, mỗi chiếc lá rụng là một lời tạm biệt, để rồi khi mùa xuân đến, cây bàng lại đâm chồi nảy lộc, mang theo một sức sống mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Cây bàng vào mùa đông không chỉ là một hình ảnh đẹp, mà còn là một biểu tượng của sự hy vọng và sức mạnh. Nó nhắc nhở chúng ta rằng, dù trong những thời khắc gian khó nhất, thì vẫn luôn có sức sống âm ỉ bên trong, chờ đợi ngày để bùng nổ.