Trong bản giao hưởng tinh tế của “Gió lạnh đầu mùa”, nhân vật Sơn nổi lên như một nốt nhạc du dương, mang trong mình nỗi khắc khoải dịu dàng và một tâm hồn đầy chất thơ. Sự tinh tế trong từng rung cảm của Sơn làm hiện hữu bức chân dung một chàng trai trẻ mang trong mình những nỗi niềm sâu lắng.
Sơn là hiện thân của sự lãng mạn và yêu cái đẹp. Anh thương nhớ những ngày tháng tuổi thơ gắn bó với đồng nội, với hương thơm thoang thoảng của hoa cỏ mùa xuân. Qua lời kể của Sơn, ta cảm nhận được một thế giới bình yên, nơi những cánh chim én chao liệng tự do và gió thì thầm những giai điệu an lành. Nhưng nỗi khắc khoải về quá khứ không chỉ dừng lại ở những ký ức ngọt ngào. Đó còn là nỗi ám ảnh về một mối tình tan vỡ, để lại trong lòng Sơn những vết thương chưa lành.
Yêu thương nồng nàn nhưng cũng đau đớn tột cùng, Sơn mang trong mình sự giằng xé giữa cảm xúc và lý trí. Anh khao khát được ở bên người mình yêu, nhưng bóng tối quá khứ luôn níu kéo anh. Sự đấu tranh nội tâm đó khiến Sơn trở nên day dứt, băn khoăn về hướng đi tương lai.
Bằng ngòi bút tinh tế và đầy cảm xúc, nhà văn Thạch Lam đã khắc họa nhân vật Sơn một cách trọn vẹn và sống động. Qua con mắt tinh tường của Sơn, thế giới hiện lên với những gam màu lắng đọng và hoài niệm. Đoạn trích “Gió lạnh đầu mùa” không chỉ là câu chuyện về một chàng trai trẻ, mà còn là sự đồng điệu của những trái tim mang trong mình nỗi niềm day dứt, khắc khoải về tình yêu và cuộc đời.