Trong màn đêm tịch mịch, ta, de Mèn, một bóng ma bé nhỏ, lướt qua những ngõ ngách tăm tối của ngôi nhà cổ. Những bức tường phủ đầy bụi thời gian thì thầm những câu chuyện ma quái, khiến ta rùng mình thích thú.
Đột nhiên, một âm thanh lẹt xẹt khiến ta giật mình. Ta đánh rơi chiếc đèn lồng nhỏ làm bằng xương, ánh sáng lập lòe hắt lên khuôn mặt tái nhợt của ta. Đôi mắt trống rỗng nhìn vào hư vô, mang theo sự ám ảnh không thể tả.
“Ai đó? Có ai ở đó không?” Một giọng nói run rẩy vọng đến.
Một cô gái trẻ, gương mặt đẫm nước mắt, đứng nép ở góc cầu thang. Cô ấy là Mary, đứa cháu gái mà ta từng chứng kiến lớn lên trong căn nhà này. Những ký ức xưa ùa về, khi ta vẫn còn là một linh hồn bình thường, vui đùa cùng Mary những lúc rảnh rỗi.
“Cô Mary, cô đừng sợ!” Ta thều thào, giọng nói khe khẽ như làn gió thoảng. “De Mèn ở đây để bảo vệ cô.”
Mary nhìn thấy ta, đôi mắt cô mở to vì kinh ngạc. Cô ấy run rẩy, nhưng rồi dần lấy lại bình tĩnh. “De Mèn?” cô ấy thì thầm. “Thật là cô sao?”
“Đúng vậy, Mary. Cô đây.” Ta mỉm cười, cố xua tan nỗi sợ hãi của cô ấy. “Cô không sao đâu. Đừng sợ.”
Mary kể cho ta nghe rằng cô ấy đã bị người đàn ông tên Henry, người thừa kế của ngôi nhà, ngược đãi. Cô ấy trốn khỏi phòng và đang tìm kiếm sự giúp đỡ.
Một ngọn lửa giận dữ bùng cháy trong ta. Henry là một kẻ độc ác, luôn khiến ta kinh tởm. Ta sẽ không bao giờ để hắn làm hại đứa cháu gái của mình.
“Đi theo ta, Mary,” ta nói. “Ta sẽ đưa cô đến nơi an toàn.”
Ta dẫn Mary qua những hành lang tối tăm, vượt qua những căn phòng lạnh lẽo. Những bức ảnh cũ trên tường nhìn xuống chúng ta như những người giám hộ thầm lặng. Ta cảm thấy có một sức mạnh kỳ lạ trong mình, một sức mạnh để bảo vệ những người vô tội.
Cuối cùng, chúng ta đến được thư viện bí mật, nơi ta từng trốn trong quá khứ. Những cuốn sách cũ xếp chồng lên nhau, tạo thành một nơi ẩn náu an toàn.
“Cô hãy ở lại đây,” ta nói với Mary. “Ta sẽ quay lại sớm thôi.”
Ta biến mất vào màn đêm, để lại Mary trong sự che chở của những cuốn sách. Ta quyết tâm sẽ trả thù cho Mary, sẽ khiến Henry phải trả giá vì những gì hắn đã gây ra.
Khi bóng đêm buông xuống, một cuộc chạm trán không thể tránh khỏi đã diễn ra. Ta và Henry đối mặt nhau trong phòng khách rộng lớn, ánh sáng từ lò sưởi hắt lên khuôn mặt chúng ta.
“Trả giá đi, Henry!” Ta hét lớn. “Ngươi đã làm hại Mary!”
Henry cười nhạo. “Một con ma nhỏ bé như ngươi không thể làm gì được ta.”
Nhưng ta không phải là một con ma bình thường. Ta là de Mèn, và ta sẽ trả thù cho những người vô tội.
Trận chiến của chúng ta kéo dài và dữ dội. Ta sử dụng tất cả sức mạnh của mình, nhát chém của ta xuyên qua bóng tối như một tia chớp. Cuối cùng, ta đã đánh bại Henry.
Ta trở về thư viện, nơi Mary đang ẩn náu. Ánh mắt cô ấy chứa đầy sự biết ơn và tình yêu.
“Cảm ơn cô, de Mèn,” cô ấy nói. “Cô đã cứu mạng cháu.”
“Đó là việc ta phải làm, Mary,” ta đáp. “Ta sẽ luôn bảo vệ cô.”
Và như vậy, ta, de Mèn, một con ma nhỏ bé, đã trở thành người bảo vệ của một cô gái trẻ. Ta sẽ tiếp tục lẩn khuất trong bóng tối, dõi theo cô ấy và đảm bảo sự an toàn của cô ấy. Và khi màn đêm buông xuống, những bức tường cổ kính của ngôi nhà cổ sẽ lại thì thầm câu chuyện về bóng ma de Mèn, người bảo vệ những người vô tội.