Một trải nghiệm thiện nguyện không thể nào quên
Trong một buổi chiều mùa thu dịu nhẹ, lớp 8A chúng tôi háo hức tham gia hoạt động thiện nguyện tại một trại trẻ mồ côi trên vùng ngoại ô thành phố. Trái tim chúng tôi đong đầy sự hồi hộp và mong muốn mang đến niềm vui cho những trẻ nhỏ bất hạnh.
Khi đến nơi, chúng tôi được chào đón bằng những nụ cười rạng rỡ của các em nhỏ. Từng gương mặt ngây thơ, hồn nhiên ấy khiến chúng tôi tan chảy ngay lập tức. Sau màn chào hỏi ấm áp, chúng tôi chia nhau ra thành các nhóm để thực hiện các hoạt động khác nhau.
Một nhóm phụ trách việc dọn dẹp sân chơi, quét lá và nhổ cỏ. Tiếng cười nói rộn ràng hòa cùng tiếng lá xào xạc, tạo nên một không khí vui tươi. Một nhóm khác tổ chức các trò chơi cho các em nhỏ, từ đuổi bắt đến nhảy dây. Tiếng reo hò phấn khích vang vọng khắp khuôn viên, xóa tan đi nỗi buồn và sự cô đơn của các em.
Tôi và một số bạn khác được giao nhiệm vụ chuẩn bị bữa tối cho các em nhỏ. Chúng tôi cắt rau, thái thịt, tỉ mỉ từng công đoạn để mang đến cho các em một bữa ăn ngon miệng. Mùi thơm lan tỏa khắp phòng bếp, kích thích vị giác của chúng tôi. Sau khi hoàn thành, chúng tôi cùng các em bày bàn và cùng nhau thưởng thức bữa ăn ấm cúng.
Khi màn đêm buông xuống, chúng tôi quây quần bên nhau dưới ánh sao nhấp nháy. Các em trẻ hát những bài hát thiếu nhi trong trẻo, trong khi chúng tôi lắng nghe như bị thôi miên. Khoảnh khắc ấy, mọi lo lắng dường như tan biến, nhường chỗ cho sự bình yên và hạnh phúc vô bờ.
Trước khi ra về, chúng tôi trao tận tay mỗi em nhỏ một món quà nhỏ như một lời động viên và an ủi. Nụ cười và đôi mắt long lanh của các em khiến chúng tôi cảm thấy tất cả những nỗ lực của mình đều xứng đáng.
Hoạt động thiện nguyện này đã để lại trong chúng tôi những kỷ niệm không thể nào quên. Chúng tôi đã không chỉ mang đến niềm vui cho những trẻ em bất hạnh mà còn học được những bài học vô giá về sự đồng cảm, lòng trắc ẩn và ý nghĩa của việc cho đi. Đó là một trải nghiệm mà chúng tôi sẽ trân trọng mãi mãi.