Trên Đường Đời Bất Định
Trong mênh mông vũ trụ, tinh cầu chúng ta tựa như một chiếc lá nhỏ bé trôi dạt giữa đại dương vô tận. Nhưng trên hành trình đó, con người đã tự tay vẽ nên những con đường, không phải bằng vật chất hữu hình, mà bằng dấu chân của chính mình.
Thuở ban sơ, khi loài người lang thang giữa rừng sâu, không có chỉ dẫn, không có lộ trình, họ cứ bước đi, hệt như những đứa trẻ lần mò trong bóng tối. Mỗi bước chân in hằn lên mặt đất mềm, để lại một dấu vết mờ nhạt trên hành trình. Theo thời gian, những dấu chân ấy ngày một dày đặc, tạo thành những lối mòn uốn lượn.
Dần dần, lối mòn ấy được cải tạo và mở rộng, trở thành những con đường gồ ghề, cheo leo. Nhưng ngay cả những con đường chông chênh ấy cũng không thể ngăn cản khát vọng khám phá của con người. Họ tiếp tục bước đi, vượt qua mọi chông gai, mở ra những chân trời mới.
Sự kiên trì và bền bỉ của con người đã biến những con đường thành những dòng sông văn minh, kết nối các vùng đất, các dân tộc và những nền văn hóa. Trên những con đường ấy, hàng hóa được trao đổi, kiến thức được truyền bá, và tình hữu nghị được vun đắp.
Những con đường cũng phản ánh cả những thăng trầm của lịch sử. Chúng là chứng nhân cho những cuộc chiến tranh đẫm máu, những cuộc di cư gian khổ và những chiến thắng hiển hách. Mỗi vết xe, mỗi tảng đá trên đường đều kể một câu chuyện, ghi lại hành trình đầy gian nan nhưng không kém phần huy hoàng của loài người.
Trên con đường đời bất định, đôi khi ta lạc lối, đôi khi ta gặp phải chướng ngại vật, nhưng chính những thử thách ấy đã tôi luyện ý chí và hình thành nên con người thực sự của ta. Bởi vì, như người ta vẫn nói, “Thử thách không phải để cản đường ta, mà là để chỉ ra cho ta con đường đúng đắn”.
Đường không phải là đích đến, mà chỉ là phương tiện dẫn lối ta đến nơi ta muốn. Cuộc sống cũng là một hành trình, không phải một điểm dừng. Hãy cứ bước đi, với sự kiên định và lòng quyết tâm, để rồi đến một ngày, ta sẽ nhận ra rằng: Trên đời này làm gì có đường, người ta đi mãi thì thành đường thôi.