Trong kho tàng ký ức tuổi thơ của tôi, có một kỷ niệm đặc biệt sáng ngời như vì sao nơi bầu trời đêm. Đó là ngày cùng bà ngoại đi chợ Tết, mở ra một hành trình tràn ngập niềm vui và tình yêu thương.
Sáng sớm hôm đó, tôi đã thức dậy từ rất sớm, háo hức và chờ mong được cùng bà ngoại đến chợ. Bà tôi là người phụ nữ giản dị, hiền lành với mái tóc bạc phơ. Bà luôn dành cho tôi tình yêu thương vô bờ bến.
Khi chúng tôi đến chợ, không khí nhộn nhịp và tấp nập tràn ngập khắp nơi. Người người nô nức mua sắm đồ Tết, tiếng cười nói và tiếng nhạc xuân rộn ràng khắp các gian hàng.
Bà ngoại nắm chặt tay tôi, dẫn tôi đi dạo quanh chợ. Bà chỉ cho tôi những chậu hoa đào, mai vàng khoe sắc thắm báo hiệu mùa xuân về. Tôi thích thú ngắm nhìn những con giáp bằng giấy màu đỏ rực, biểu tượng của năm mới.
Chúng tôi dừng lại ở một gian hàng bán đồ thủ công. Bà ngoại chọn mua cho tôi một chiếc vòng tay tết bằng chỉ đỏ, tượng trưng cho may mắn và bình an. Khi tôi đeo chiếc vòng vào tay, bà mỉm cười âu yếm và nói rằng tôi là đứa cháu gái ngoan ngoãn và đáng yêu của bà.
Khi trở về nhà, tôi nâng niu chiếc vòng tay như báu vật. Nó không chỉ là một món đồ trang sức mà còn là sợi dây vô hình kết nối tôi và bà ngoại.
Kỷ niệm ấy đã khắc sâu vào trái tim tôi, nhắc nhở tôi về tình yêu thương vô bờ bến của bà. Bây giờ, bà ngoại đã không còn nữa, nhưng mỗi lần ngắm nhìn chiếc vòng tay, tôi lại thấy bà như đang ở bên cạnh, mỉm cười với tôi.
Ngày đi chợ Tết cùng bà ngoại mãi mãi là một kỷ niệm quý giá, là một khoảnh khắc hạnh phúc mà tôi mãi trân trọng.