Trong bức tranh tuổi thơ ngập tràn sắc màu rực rỡ, có một khoảnh khắc đặc biệt khắc họa rõ nét vào tâm trí tôi. Đó là lần tôi được dì út đưa đi công viên.
Trời trong xanh, nắng ấm áp như một chiếc chăn len mềm mại. Tôi nắm chặt tay dì, lòng háo hức như một chú chim nhỏ tung cánh vào bầu trời tự do. Khi đến công viên, thế giới trước mắt tôi như bừng sáng. Những chiếc đu ngựa đu đưa trong gió, những chiếc xích đu bay vút lên tận chín tầng mây, và tiếng cười nói rộn rã của trẻ em tạo thành bản nhạc du dương.
Đôi mắt tôi mở to, cố gắng thu vào tầm mắt mọi thứ. Dì út nắm tay tôi, dẫn tôi đến khu trò chơi. Chúng tôi chơi trò đu đưa, cảm giác bay bổng như đang chạm tay vào bầu trời. Tôi cười phá lên, tràn ngập niềm hạnh phúc. Sau đó, chúng tôi chơi cầu trượt, tôi trượt xuống với tốc độ chóng mặt, tiếng gió rít bên tai như một bản nhạc vui nhộn.
Khi đã mệt, chúng tôi ngồi trên ghế đá, dì út kể cho tôi nghe những câu chuyện cổ tích. Tôi lắng nghe chăm chú, trí tưởng tượng bay đến những vùng đất thần tiên xa xôi. Tiếng cười và trò chuyện của chúng tôi hòa vào không gian náo nhiệt của công viên, tạo nên một bản giao hưởng ấm áp và ngọt ngào.
Ngày hôm đó, tôi và dì út đã có những giờ phút vui vẻ bên nhau. Kỉ niệm đó đã trở thành một trong những kho báu quý giá nhất trong tuổi thơ của tôi, một bức tranh đẹp mà tôi sẽ luôn trân trọng.