Kỉ niệm vô giá bên người bà yêu dấu
Trong kho tàng hồi ức của tôi, có một kỉ niệm tỏa sáng rực rỡ như những vì tinh tú trên bầu trời đêm. Đó là chuyến thăm bà vào một ngày mùa hè ấm áp, khi tôi mới chỉ là một cô bé bảy tuổi.
Bà tôi sống trong một ngôi nhà nhỏ xinh xắn, ẩn mình giữa những luống hoa rực rỡ. Khi tôi đến, bà đã chờ sẵn ở bậc thềm, đôi mắt bà lấp lánh niềm vui và vòng tay ấm áp đón lấy tôi.
Chúng tôi đã dành cả buổi chiều để trò chuyện trong khu vườn xinh đẹp của bà. Bà kể cho tôi nghe những câu chuyện cổ tích hấp dẫn về những nàng công chúa và hiệp sĩ, gieo vào tâm trí non nớt của tôi những hạt mầm của trí tưởng tượng.
Khi mặt trời bắt đầu lặn, chúng tôi vào bếp nướng bánh quy gừng cùng nhau. Bếp ngập tràn mùi thơm ngọt ngào khi chúng tôi nhào bột, cắt khuôn và đặt những chiếc bánh xinh xắn vào lò.
Trong khi chờ đợi bánh chín, bà tôi lấy ra một chiếc hộp gỗ cũ kỹ. Bà mở nắp và trước mắt tôi là một kho báu của những bức ảnh đen trắng. Bà chỉ vào một bức ảnh, nơi bà đang bế một em bé sơ sinh âu yếm trong vòng tay.
“Đó là con hồi còn bé,” bà nói với giọng rưng rưng. Tôi nhìn vào bức ảnh và không khỏi ngạc nhiên khi thấy bà tôi ngày ấy trẻ trung và xinh đẹp biết bao.
“Bà nhớ con lắm,” bà thì thầm. “Bà ước gì thời gian có thể quay trở lại để bà được ôm con vào lòng thêm một lần nữa.”
Nước mắt tôi lăn dài trên má khi tôi ôm chặt lấy bà. Tôi hiểu rằng bà tôi rất yêu tôi, và tôi cũng yêu bà say đắm. Kỉ niệm về buổi chiều hôm ấy trở thành một kho báu vô giá trong cuộc đời tôi.
Đó không chỉ là một chuyến thăm bình thường. Đó là một sự sẻ chia sâu sắc giữa hai thế hệ, nơi thời gian dường như đứng lại và tình yêu thương nồng ấm lan tỏa. Và khi tôi lớn lên, kỉ niệm đó vẫn còn sống mãi trong trái tim tôi, nhắc nhở tôi về mối liên hệ thiêng liêng và không thể phá vỡ với người bà yêu dấu của mình.