Câu Chuyện Yêu Thích
Trong miền ký ức thơ ấu đầy ắp những sắc màu tươi đẹp, tôi vẫn lưu giữ một câu chuyện in sâu vào tâm trí tôi, một câu chuyện mà cứ mỗi lần hồi tưởng, tôi lại thấy lòng mình tràn ngập cảm xúc ấm áp.
Một buổi chiều mùa đông giá lạnh, khi những bông tuyết lả tả bay trong không trung, tôi ngồi bên cửa sổ nhà, mắt dõi theo những đứa trẻ nô đùa trên sân. Đột nhiên, tôi nhìn thấy một chú chim sẻ nhỏ bé đang run rẩy vì lạnh cóng.
Chú chim tội nghiệp ấy lạc vào một góc sân, đôi cánh nhỏ bé xù lông vì lạnh. Tôi biết rằng nếu không có sự giúp đỡ, chú chim sẽ không thể sống sót qua đêm. Không chần chừ, tôi vội chạy xuống cầu thang, mở cửa và đón chú chim vào nhà.
Tôi đặt chú chim trên lòng bàn tay, đôi cánh yếu ớt của chú đang khẽ rung. Tôi nhẹ nhàng vuốt ve chú, cố gắng truyền cho chú hơi ấm của cơ thể mình. Chú chim dần dần mở mắt, và khi nhìn thấy tôi, ánh mắt đầy lo lắng của chú dường như dịu đi.
Tôi lấy một chiếc khăn tay mềm mại, quấn quanh chú chim để giữ ấm. Sau đó, tôi chuẩn bị một chiếc hộp nhỏ có lót rơm, đặt chú chim vào đó. Tôi đặt chiếc hộp ở một góc ấm áp trong phòng khách, nơi chú có thể nghỉ ngơi.
Cả đêm hôm đó, tôi không thể ngủ được vì lo lắng cho chú chim nhỏ. Tôi thường xuyên thức dậy để kiểm tra chú, đảm bảo rằng chú vẫn ấm và an toàn. Sáng hôm sau, tôi vui mừng khi thấy chú chim đã khỏe hơn rất nhiều.
Chú chim bé nhỏ đã ở lại nhà tôi trong vài ngày. Mỗi ngày, tôi đều chăm sóc và cho chú ăn uống đầy đủ. Dần dần, chú càng hồi phục, đôi cánh yếu ớt của chú trở nên mạnh mẽ hơn.
Cuối cùng, đến một ngày, tôi biết rằng đã đến lúc chú chim phải trở về với tự nhiên. Tôi nhẹ nhàng mở cửa sổ, và chú chim lập tức bay ra ngoài. Tôi dõi theo chú cho đến khi chú biến mất khỏi tầm mắt.
Câu chuyện về chú chim sẻ nhỏ bé ấy đã dạy cho tôi rất nhiều bài học về lòng thương cảm, sự tử tế và vẻ đẹp của việc giúp đỡ những sinh vật khác. Đó là một câu chuyện mà tôi sẽ mãi mãi trân trọng, một câu chuyện luôn nhắc nhở tôi về tầm quan trọng của tình yêu thương và sự quan tâm đến những người xung quanh.