Ký ức về Ngày Cá Tháng Tư
Ánh nắng ban mai dịu dàng len lỏi qua những tán lá, báo hiệu một ngày Cá tháng Tư tươi đẹp. Khi tôi bước xuống cầu thang, mùi thơm của bánh kếp tỏa ra từ nhà bếp, đánh thức những giác quan đang say ngủ của tôi.
Mẹ tôi, người luôn thích trêu chọc vào ngày Cá tháng Tư, đã chuẩn bị một bữa sáng đặc biệt. Khi tôi ngồi xuống bàn, một nụ cười ranh mã xuất hiện trên môi bà. “Con yêu, con đã sẵn sàng cho món bánh mới nhất của mẹ chưa?”
Tò mò, tôi cẩn thận cắt một miếng bánh kếp. Nhưng khi đưa lên miệng, một mùi vị kỳ lạ đánh thức vòm miệng tôi. Đó không phải là vị ngọt ngào như tôi mong đợi, mà là vị mặn của muối biển! Tôi phun bánh kếp ra ngay lập tức, tức giận vì bị lừa.
Mẹ tôi chỉ cười rộ lên, sự thích thú hiện rõ trong mắt bà. “Cá tháng Tư vui vẻ, con yêu!” Tôi không thể không bật cười trước trò đùa tinh quái của bà.
Sau bữa sáng, tôi quyết định trả thù. Tôi lặng lẽ lẻn vào phòng bà, cầm lấy lọ phấn rôm và rắc đầy lên giường bà. Khi bà bước vào phòng, một đám mây phấn trắng bốc lên, bao phủ bà từ đầu đến chân.
Bà hét lên kinh ngạc, nhưng rồi bà không thể ngăn được tiếng cười. “Con bé ranh ma!” bà nói, “Mẹ rất ấn tượng!”
Chúng tôi dành cả ngày để chơi khăm nhau, từ việc đổi chỗ đồ dùng cho đến bịt mắt nhau. Nhưng trò đùa yêu thích của tôi là khi tôi giả vờ bị thương. Tôi ôm chân và kêu rên thảm thiết, khiến mẹ hốt hoảng chạy đến bên tôi. Khi bà cúi xuống để kiểm tra, tôi cười rộ lên và hét “Cá tháng Tư!”
Ngày Cá tháng Tư đó đã trở thành một trong những trải nghiệm đáng nhớ nhất của tôi. Chúng tôi đã cười rất nhiều, tạo nên những kỷ niệm quý giá mà tôi sẽ luôn trân trọng. Nó đã dạy tôi rằng ngay cả trong những tình huống nghiêm túc nhất, đôi khi phá vỡ thói quen và đùa giỡn một chút cũng có thể mang lại những niềm vui bất ngờ.
Khi ngày Cá tháng Tư kết thúc, tôi cảm thấy tràn đầy tình yêu và sự gần gũi với mẹ. Nó đã nhắc nhở tôi rằng ngay cả khi chúng tôi khác biệt và có những trò đùa khác nhau, tình cảm của chúng tôi với nhau vẫn bền chặt như đá.