Cảnh Khuya: Một Kiệt Tác Về Đêm Trong Rừng Sâu
Trong tĩnh lặng của đêm rừng u tịch, một bài thơ tuyệt đẹp vang lên, đó là “Cảnh Khuya” của Hồ Chí Minh – vị cha già kính yêu của dân tộc Việt Nam.
Nội dung tóm tắt:
Bài thơ mở đầu bằng bức tranh thơ mộng của đêm khuya chốn rừng sâu:
“Tiếng suối trong như tiếng hát xa
Trăng lồng cổ thụ, bóng lồng hoa”
Tiếng suối róc rách chảy trong đêm như bản nhạc du dương, hòa quyện với ánh trăng len lỏi qua kẽ lá, tạo nên một không gian huyền ảo. Bóng cây cổ thụ và bóng hoa hòa vào nhau tạo nên một bức tranh thơ mộng, gợi lên vẻ đẹp thiên nhiên hài hòa, thơ mộng.
Màn đêm tĩnh lặng chỉ có tiếng suối và trăng sao, nhưng cũng đủ để làm say mê lòng người. Hồ Chí Minh, giữa thiên nhiên hùng vĩ, cảm thấy lòng mình thanh thản, thư thái:
“Cảnh khuya như vẽ người chưa ngủ
Chưa ngủ vì lo nỗi nước nhà”
Câu thơ này bộc lộ tâm trạng trăn trở, lo âu của Bác về vận mệnh đất nước. Dù đang trong đêm khuya, giữa chốn rừng sâu, nhưng Bác vẫn không thể nào ngủ yên vì lo lắng cho tương lai của dân tộc.
Không chỉ ngắm cảnh đêm, Hồ Chí Minh còn cảm nhận được sự thanh bình và an lành của rừng sâu:
“Mình về mình có nhớ ta
Ta về ta nhớ những hoa cùng người”
Câu thơ này như một lời tạm biệt, một lời hẹn ước với thiên nhiên nơi đây. Bác thầm hứa sẽ nhớ về rừng sâu, nhớ về những loài hoa và những người đồng chí đã cùng Bác chiến đấu.
Kết luận:
“Cảnh Khuya” là một bài thơ tuyệt đẹp, vừa mang vẻ đẹp thiên nhiên, vừa thể hiện tâm trạng sâu sắc của Hồ Chí Minh. Bài thơ ca ngợi vẻ đẹp của đêm khuya trong rừng sâu, đồng thời bộc lộ nỗi lòng của một người lãnh đạo luôn trăn trở, lo lắng cho vận mệnh đất nước, dân tộc.