Nỗi nhớ thương vô hạn của Kiều đối với Kim Trọng và cha mẹ
Trong tác phẩm “Truyện Kiều” bất hủ của Nguyễn Du, nhân vật Thúy Kiều phải trải qua biết bao gian truân, tủi nhục. Giữa những thăng trầm ấy, nỗi nhớ thương vô bờ bến đối với Kim Trọng và cha mẹ luôn âm ỉ cháy trong lòng nàng như một ngọn lửa không thể dập tắt.
Nỗi nhớ Kim Trọng – mối tình đầu dang dở
Kim Trọng là người mà Kiều đem lòng yêu thương tha thiết. Cuộc tình của họ được ví như “bèo hợp sóng tan”, trải qua nhiều thử thách nhưng không thể đến được với nhau. Trong hoàn cảnh bị ép gả cho Mã Giám Sinh, Kiều mang theo nỗi nhớ nhung khôn nguôi đối với người yêu:
“Ngày xanh mòn mỏi trông tin
Tóc xanh rũ rượi tiều tình nhuộm đen”
Hình ảnh “tóc xanh rũ rượi” và “ngày xanh mòn mỏi” cho thấy nỗi nhớ thương của Kiều day dứt đến độ hao gầy nhan sắc. Nàng không thể nào quên được những ngày tháng hạnh phúc bên Kim Trọng, những lời hẹn ước thề non hẹn biển:
“Nghe lời ai nhắc chỉn tên
Nhớ lời ai dặn dò bên trông chờ”
Nỗi nhớ Kim Trọng trở thành nỗi ám ảnh đeo bám Kiều suốt cuộc đời. Khi bị Tú Bà ép làm nghề nhơ nhớp, nàng vẫn khắc khoải mong ngóng người yêu đến cứu mình:
“Đòi phen gió tựa mây đưa
Phải chăng gió thổi mây trôi về mình”
Dù biết Kim Trọng đã quên, nhưng Kiều vẫn không thể dứt bỏ được mối tình đầu. Nàng vẫn hy vọng một ngày nào đó sẽ được gặp lại người mình yêu, dù chỉ là trong giấc mơ:
“Tựa gối em mơ màng ngỡ có
Người nào đứng dưới trăng mờ”
Nỗi nhớ cha mẹ – niềm đau vơi đến tận cuối đời
Ngoài nỗi nhớ Kim Trọng, Kiều còn đau đáu nỗi nhớ cha mẹ già. Sau khi bị bán vào lầu xanh, nàng không còn cách nào liên lạc được với gia đình. Nỗi nhớ thương cha mẹ trở thành giày vò, dằn vặt nàng từng ngày:
“Làn thu thủy nét xuân sơn
Hoa ghen thua thắm liễu hờn kém xanh”
Hình ảnh “thu thủy” và “xuân sơn” gợi lên nét đẹp đoan trang, dịu dàng của Kiều. Nhưng nay, vì thân phận ô nhục, nàng phải mang tiếng “hoa ghen” và “liễu hờn”. Ngẫm đến cha mẹ già ở quê nhà, Kiều đau xót vô cùng:
“Xót người tựa cửa hôm mai
Quạt nồng ấp lạnh những ai đó giờ”
Nàng tự hỏi cha mẹ già yếu, không có nàng bên cạnh sẽ ra sao? Ai sẽ chăm sóc, phụng dưỡng họ? Kiều chỉ mong được một lần về nhà, quỳ lạy trước mặt cha mẹ, để họ biết rằng nàng vẫn còn sống, dù thân xác đã bị ô uế:
“Bày đặt khiếm khuyết đã nhiều
Phận sao phận bạc như vò”
Dù biết trách phận thì cũng không thay đổi được gì, nhưng Kiều vẫn không khỏi chua xót khi nghĩ đến số phận bất hạnh của mình. Nỗi nhớ cha mẹ trở thành một nỗi đau day dứt, đeo bám nàng cho đến tận những giây phút cuối cùng của cuộc đời.
Nỗi nhớ thương vô tận của Kiều đối với Kim Trọng và cha mẹ là lời nhắc nhở về sức mạnh của tình cảm gia đình và tình yêu. Dù trải qua bao nhiêu gian truân, thử thách, những tình cảm đó vẫn mãi khắc sâu trong trái tim mỗi người, trở thành nguồn sức mạnh giúp con người vượt qua mọi khó khăn, bất hạnh.