Bài thơ: Xa ngắm thác núi Lư
Trong lòng chốn non bồng,
Thác Lư hùng vĩ, trông xuống nhân gian.
Nước bạc tuôn trào cuồn cuộn,
Xoáy tung bọt trắng, như muôn vạn đàn.
Đứng ngẩn ngơ giữa đất trời,
Ngắm thác reo hò, chẳng muốn rời.
Mưa bụi tung bay phủ khắp nơi,
Tưới mát tâm hồn, xóa tan muộn phiền.
Vách đá sừng sững, dựng cheo leo,
Nước chảy ào ạt, tạo vệt hằn sâu.
Rêu phong bám phủ khắp hang heo,
Thời gian trôi qua, vẫn mãi trường tồn.
Tiếng thác gầm rền, như tiếng sấm,
Làm rung chuyển cả núi rừng, đất đai.
Nhưng giữa hùng vĩ, vẫn chan hòa,
Một nét dịu dàng, xoa dịu lòng ai.
Xa ngắm thác Lư, lòng ngây ngất,
Cảm nhận sức mạnh, thiên nhiên ban tặng.
Núi non hùng vĩ, nước mênh mang,
Tạo nên bức tranh, tuyệt mỹ vô cùng.