Nước Cha Ta, Đêm Không Quên
Trong bóng tối sâu thẳm, nơi màn đêm ngự trị,
Một tiếng thì thầm vang vọng, một bản giao hưởng êm đềm.
Đất mẹ rì rầm, kể câu chuyện ngàn năm,
Nước cha ta, dòng chảy bất tận, không bao giờ quên.
Vực sâu bí ẩn, nơi khởi nguồn của sự sống,
Nước chảy cuồn cuộn, xóa sạch mọi ưu phiền.
Nơi cá vùng vẫy, rong rêu đong đưa nhẹ nhàng,
Nước mang theo hy vọng, nuôi dưỡng mọi sinh linh.
Từ khe núi lạnh giá đến đồng bằng xanh mướt,
Nước uốn lượn, vẽ nên bức tranh tuyệt đẹp.
Sông hồ, kênh rạch, mạng lưới giao thông,
Kết nối mọi miền đất, mang lại sự sống cho muôn nơi.
Những con thuyền lướt nhẹ trên mặt nước phẳng lặng,
Mang theo ước mơ, khát vọng và hoài bão.
Nước nâng đỡ con thuyền, đưa ta đến những chân trời mới,
Khám phá thế giới, mở rộng tầm mắt.
Nhưng đừng quên, nước cũng có thể là lực tàn khốc,
Lũ lụt dữ dội, cuốn trôi cả đất trời.
Đôi khi, đêm dài lắm tiếng rì rầm,
Nhưng mưa giông sẽ qua, mặt trời lại lên.
Như cha ta, nước nuôi dưỡng và bảo vệ,
Nhưng cũng có thể trừng phạt những kẻ ngông cuồng.
Nước là nguồn sống, là báu vật vô giá,
Nên hãy tôn trọng, hãy gìn giữ mãi mãi.
Vì trong tiếng rì rầm đêm đêm của đất mẹ,
Có cả lời nhắc nhở, có cả lời yêu thương.
Nước cha ta, đêm không quên, dòng chảy trường tồn,
Là chứng nhân lịch sử, là niềm tự hào của con dân nước Việt.