Hai Khổ Thơ Cuối Bài “Đoàn Thuyền Đánh Cá”: Một Bức Tranh Thiên Nhiên Huy Hoàng và Tâm Hồn Ngư Dân Biển Cả
Trong tác phẩm “Đoàn Thuyền Đánh Cá” của Huy Cận, hai khổ thơ cuối như một bản giao hưởng tráng lệ, vẽ nên một bức tranh thiên nhiên hùng vĩ và ca ngợi tâm hồn hào hùng của ngư dân biển cả.
Khổ thơ thứ 10 mở đầu bằng hình ảnh “Mặt trời xuống biển như hòn lửa”:
“Mặt trời xuống biển như hòn lửa
Sóng đã cài then, đêm sập cửa.
Đoàn thuyền đánh cá lại ra khơi,
Câu hát căng buồm cùng gió khơi.”
Hoàng hôn buông xuống, nhuộm đỏ cả bầu trời và mặt biển, tạo nên một khung cảnh tráng lệ như hòn lửa khổng lồ. Bóng đêm dần phủ xuống, như cánh cổng khép chặt, ngăn cách đất trời. Nhưng chính lúc ấy, đoàn thuyền đánh cá lại ra khơi, dũng cảm đương đầu với thử thách của đại dương mênh mông. Đoàn thuyền mang theo lời ca hùng tráng, như muốn xua tan bóng đêm, căng buồm đón gió biển, tiến ra khơi xa.
Trong khổ thơ cuối cùng, thiên nhiên được miêu tả như một sinh thể mạnh mẽ và bí ẩn:
“Trời trong, gió nhẹ, sóng yên bình.
Lướt giữa mây cao với biển bằng,
Ra đậu dặm xa dò bụng biển,
Dàn đan thế trận lưới vây giăng.”
Sau cơn bão tố, bầu trời trở nên quang đãng, gió biển dịu nhẹ, sóng biển hiền hòa. Đoàn thuyền lướt đi giữa bầu trời cao rộng và đại dương bao la, như thể đang giao hòa với thiên nhiên. Các ngư dân tung lưới đánh bắt, với tài năng và sự hiểu biết sâu sắc về biển cả, tạo nên một thế trận vững chắc.
Hai khổ thơ cuối của “Đoàn Thuyền Đánh Cá” là một bức tranh tuyệt đẹp về thiên nhiên và con người. Thiên nhiên được khắc họa với những hình ảnh hùng tráng, bí ẩn, trong khi con người – những ngư dân biển cả – được ca ngợi với sự dũng cảm, kiên cường và niềm đam mê với biển cả. Đây không chỉ là một tác phẩm văn học mà còn là một bản hùng ca tôn vinh vẻ đẹp của thiên nhiên và tinh thần bất khuất của người Việt Nam.