Trong ánh hoàng hôn rực rỡ, tôi ngồi trên bậc thềm cũ kỹ, hồi tưởng lại một quá khứ xa xăm, nơi tôi được chứng kiến một trong những khoảnh khắc anh hùng nhất trong cuộc đời mình.
Buổi sáng hôm đó, tôi thức dậy với tiếng súng nổ đì đùng và tiếng gào thét báo hiệu sự trỗi dậy của một cuộc chiến tranh tàn khốc. Khi tôi chạy ra khỏi căn nhà nhỏ bé của mình, tôi kinh ngạc khi nhìn thấy một cậu bé nhỏ nhắn mặc bộ đồng phục màu xanh, tay cầm lá cờ đỏ sao vàng, đung đưa theo nhịp bước chân nhanh thoăn thoắt của mình.
Tôi nhận ra đó là Lượm, đứa cháu trai bé bỏng của tôi. Mặc dù chỉ mới mười hai tuổi, nhưng đôi mắt của thằng bé đã ánh lên một ngọn lửa quyết tâm và lòng dũng cảm không thể lay chuyển. Tôi gọi tên thằng bé, nhưng nó chỉ quay đầu lại mỉm cười, sau đó tiếp tục chạy, tay vẫn nắm chặt lá cờ như một biểu tượng của hy vọng và tinh thần bất khuất.
Tôi muốn chạy theo thằng bé, nhưng cuộc chiến đang diễn ra dữ dội, và tôi không thể rời bỏ vị trí của mình. Tôi dõi theo Lượm khi nó băng qua cánh đồng, khuôn mặt nhỏ nhắn phơi phới niềm vui, như thể chiến tranh chỉ là một trò chơi.
Nhưng trò chơi ấy không kéo dài. Khi Lượm chạy tới gần một hàng rào dây thép gai, một tiếng súng nổ vang lên. Tôi thấy thằng bé ngã xuống, lá cờ vẫn siết chặt trong tay. Máu tuôn ra từ miệng của thằng bé và nhuộm đỏ lá cờ.
Tôi gào lên và chạy về phía Lượm. Khi tôi đến bên thằng bé, tôi nhận ra rằng nó đã trút hơi thở cuối cùng. Lá cờ đỏ sao vàng vẫn nằm trong tay nó, phấp phới theo gió như một lời nhắc nhở về sự hy sinh cao cả của thằng bé.
Tôi cúi xuống, ôm lấy cơ thể vô hồn của Lượm và khóc nức nở. Tôi không chỉ mất đi một đứa cháu trai mà còn mất đi một anh hùng trẻ tuổi, người đã chiến đấu dũng cảm hơn nhiều so với tuổi của mình.
Ngày hôm sau, tôi chôn cất Lượm trong một ngôi mộ nhỏ bên gốc cây tre. Tôi dựng một tấm bia mộ với dòng chữ đơn giản: “Lượm – Người Anh Hùng Nhỏ Bé”.
Nhiều năm sau, tôi vẫn thường đến thăm ngôi mộ của Lượm. Mỗi lần tôi đặt hoa lên mộ thằng bé, tôi lại nhớ về sự dũng cảm và lòng yêu nước phi thường của nó. Lượm đã trở thành một huyền thoại, một biểu tượng của tinh thần bất khuất của dân tộc Việt Nam.
Và bây giờ, khi tôi ngồi đây trong ánh hoàng hôn, tôi cảm thấy vô cùng tự hào và biết ơn vì đã được chứng kiến sự hy sinh cao cả của Lượm. Dù chiến tranh đã qua đi từ lâu, nhưng tấm gương của thằng bé mãi mãi truyền cảm hứng cho các thế hệ con cháu chúng ta.