Trong kho tàng văn học đồ sộ, tác phẩm “Chiếc lá cuối cùng” của O. Henry đã để lại trong em một ấn tượng sâu sắc. Câu chuyện diễn ra tại một căn phòng nhỏ tồi tàn trên phố Greenwich, nơi cô Suzy, một cô họa sĩ trẻ đang vật lộn với căn bệnh viêm phổi nguy hiểm.
Giữa lúc Suzy rơi vào tuyệt vọng, bên ngoài cửa sổ, một chiếc lá thường xuân cô đơn vẫn bám trụ trên cành cây, như một lời nhắc nhở về sự dai dẳng của cuộc sống. Tuy nhiên, cơn mưa lạnh kéo đến, đe dọa sẽ cuốn trôi chiếc lá cuối cùng, đồng nghĩa với hy vọng sống mong manh của Suzy.
Thế nhưng, ở phía bên kia bức tường ẩm ướt, một họa sĩ già tên Behrman, bất chấp tuổi già và sức yếu, đã thức suốt đêm, tỉ mỉ vẽ lên bức tường một chiếc lá thường xuân giống hệt như chiếc lá thật. Khi Suzy mở bức màn vào sáng hôm sau, cô ngỡ ngàng khi thấy chiếc lá vẫn trên cành, xanh tươi và đong đầy hy vọng.
Trong sự vui mừng, Suzy hồi phục một cách kỳ diệu. Còn họa sĩ Behrman, người nghệ sĩ tận tụy, đã trút hơi thở cuối cùng ngay bên bức tường, chiếc cọ vẫn còn nằm trong tay run rẩy của ông. Câu chuyện kết thúc bằng một nghịch cảnh đầy bi kịch, nhưng cũng thấm đẫm tình yêu thương và sự hi sinh vô bờ bến.