Phân tích bức tranh thiên nhiên và hình ảnh đoàn quân Tây Tiến trong đoạn trích thơ
Mở đầu bài thơ “Tây Tiến”, Quang Dũng đã phác họa nên một bức tranh thiên nhiên Tây Bắc hoang dã, hiểm trở với những hình ảnh trùng điệp, nối tiếp nhau:
> “Sông Mã xa rồi Tây Tiến ơi
> Nhớ về rừng xanh hoa chuối đỏ
> Gọi về xứ người sao xót xa!”
Ngay ở câu mở đầu, dòng sông Mã được nhắc đến như một điểm mốc không gian, gợi nhớ về chặng đường gian lao mà đoàn quân Tây Tiến đã đi qua. Từ “xa rồi” thể hiện sự cách trở, xa xôi của dòng sông và cũng báo hiệu sự chia lìa giữa đoàn quân và thiên nhiên Tây Bắc.
Bốn câu thơ tiếp theo đặc tả khung cảnh rừng già với những hình ảnh đặc trưng: “rừng xanh”, “hoa chuối đỏ”. Màu xanh của rừng bạt ngàn, trải dài vô tận tạo nên một không gian mênh mông. Sắc đỏ của hoa chuối thấp thoáng giữa bạt ngàn xanh, vừa rực rỡ lại vừa hoang dại, như ngọn lửa bập bùng giữa thiên nhiên hùng vĩ.
Xen lẫn với bức tranh thiên nhiên là hình ảnh đoàn quân Tây Tiến. Dường như thiên nhiên nơi đây cũng thấu hiểu nỗi nhớ niềm thương của người lính, nên khi nhớ về rừng xanh, nhớ về hoa chuối đỏ, là nhớ luôn cả những người lính can trường.
Điệp ngữ “nhớ về” được lặp lại hai lần trong đoạn thơ, như một lời nhắc nhở day dứt về những năm tháng chiến đấu gian khổ. Nỗi nhớ ấy dâng lên trong lòng người lính, gợi bao nỗi xót xa khi phải chia tay mảnh đất đã từng gắn bó.
Đoạn thơ mở đầu bài thơ “Tây Tiến” không chỉ phác họa nên bức tranh thiên nhiên Tây Bắc hùng vĩ, hoang sơ mà còn khắc họa hình ảnh đoàn quân Tây Tiến đầy bi tráng. Qua những hình ảnh thơ giàu sức biểu cảm, Quang Dũng đã gợi lên nỗi nhớ niềm thương da diết của người lính đối với chiến trường xưa, đồng thời thể hiện tinh thần chiến đấu kiên cường, bất khuất của những người lính Tây Bắc.