Thuyết minh về bài thơ “Ngắm trăng” (Ngắn nhất)
Bài thơ “Ngắm trăng” của Hồ Chí Minh được sáng tác vào đêm rằm tháng 8 năm 1942, khi Người bị giam cầm tại nhà tù Tưởng Giới Thạch. Bài thơ thể hiện tâm hồn thi sĩ ung dung, lạc quan, dù trong hoàn cảnh ngục tù tăm tối.
Chỉ bốn câu thơ, bài thơ “Ngắm trăng” gói gọn những nét đặc sắc sau:
* Sáng tạo trong việc sử dụng ngôn ngữ: Bài thơ không trực tiếp tả cảnh ngắm trăng mà dùng biện pháp nhân hóa: “Người ngắm trăng soi ngoài cửa sổ”. Câu thơ gợi hình ảnh người tù Hồ Chí Minh đang ngắm trăng qua song sắt, tuy cách trở nhưng vẫn ung dung, bình thản.
* Thể hiện tâm hồn lạc quan, ung dung: Trong hoàn cảnh tù đày, người tù vẫn tìm thấy niềm vui trong cảnh ngắm trăng đêm. Động từ “ngắm” thể hiện sự chủ động, tích cực của người tù trước khó khăn.
* Khao khát tự do: Hình ảnh mặt trăng “soi ngoài cửa sổ” gợi sự phân cách giữa người tù và thế giới bên ngoài. Qua đó, bài thơ thể hiện khát vọng tự do, muốn phá tan xiềng xích tù đày.
* Cảm hứng thiên nhiên: Cảnh ngắm trăng đêm thể hiện sự hòa hợp giữa người tù và thiên nhiên. Trăng là biểu tượng của sự thanh cao, trong sáng, giúp người tù vượt qua nỗi cô đơn, tù đày.
Bài thơ “Ngắm trăng” ngắn gọn nhưng cô đọng, phản ánh tinh thần thép của Hồ Chí Minh trong hoàn cảnh ngục tù. Nó là một kiệt tác thơ ca, truyền cảm hứng cho nhiều thế hệ người Việt Nam về sự lạc quan, yêu đời và khao khát tự do.