Tiếng đàn của Thúy Kiều – Khúc nhạc chạm đến mọi cung bậc cảm xúc
Trong kiệt tác “Truyện Kiều” của đại thi hào Nguyễn Du, tiếng đàn của Thúy Kiều được ví von với những âm thanh thiên nhiên, tạo nên một bản hòa âm tuyệt mỹ, chạm đến mọi cung bậc cảm xúc.
Tiếng reo của chim sáo
“Tương tư chín khúc đường trần chưa ai đủ
Thương hại thương tình biết mấy cho ai
Khi đập bạc đinh khua sóng bạc
Khi gảy phiến ngà vẳng tiếng đài”
Tiếng đàn của Kiều lúc thì réo rắt như chim sáo, khi lại nhẹ nhàng như tiếng gảy phiến ngà. Âm thanh vui tươi đó ẩn chứa cả niềm thương cảm, thấu hiểu cho nỗi đau của con người trong “chín khúc đường trần”.
Tiếng róc rách của suối vàng
“Trầm bỗng chớp khoan dìu dặt dìu dặt
Dây ái âm tình cắt nghĩa tương tư”
Tiếng đàn của Kiều còn được so sánh với tiếng róc rách của suối vàng, chảy mãi không ngừng. Lời ca buồn thảm, tiếng đàn bi ai như khắc họa nỗi lòng rối bời, đầy day dứt của một người con gái phải chịu cảnh ly tan.
Tiếng sấm nổ giữa trời”
“Một hồi thoắt đã nghe ra
Cầm sắt địch tiêu lầu hoa một vùng”
Khi Kiều gặp lại người yêu xưa, tiếng đàn của nàng chuyển sang dữ dội, giống như tiếng sấm nổ giữa trời. Âm thanh đó thể hiện sự phẫn uất, đau khổ tột cùng của một trái tim tan vỡ.
Tiếng gió thổi qua rừng trúc
“Sân Lai cách mấy hàng thông
Ngọn đông thấp thoáng trong song song nga
Khi gió đu đưa cành trúc chịa
Khi mưa tắm mát cây giá già”
Khi Kiều ở lầu Ngưng Bích, tiếng đàn của nàng lại mang một nỗi buồn man mác, hoài niệm. Giống như tiếng gió thổi qua rừng trúc, tạo nên một bản nhạc u hoài, thê lương.
Trong mỗi cung bậc cảm xúc khác nhau, tiếng đàn của Thúy Kiều đều để lại một dấu ấn sâu đậm trong lòng người thưởng thức. Qua những ẩn dụ sinh động, Nguyễn Du đã khắc họa một huyền thoại về người phụ nữ tài sắc vẹn toàn, với nội tâm phong phú, sâu sắc. Tiếng đàn của Kiều không chỉ là một bản hòa âm tuyệt mỹ, mà còn là tiếng lòng của một kiếp hồng nhan đa đoan, khơi gợi bao nỗi niềm xót xa cho người đời sau.