Một cuộc gặp gỡ bất ngờ
Vẫn còn nhớ như in ngày hôm đó, một buổi sáng sương mù bao phủ khu vườn nhỏ nhà tôi. Khi đang chăm chút những luống hoa, tôi nghe thấy tiếng sột soạt ở bụi tre gần đó. Lòng tò mò thúc đẩy, tôi nhẹ nhàng rẽ những cành tre ra và bất chợt, một đôi mắt tròn xoe hấp háy nhìn thẳng vào tôi.
Đó là một chú thỏ nhỏ, vẻ ngoài đáng yêu với bộ lông mềm mại như nhung, đôi tai vểnh lên như hai chiếc lá thu. Nó đứng đó, bất động như một pho tượng, đôi mắt đen láy chăm chú dõi vào tôi. Trong khoảnh khắc đó, thời gian như ngừng lại khi hai chúng tôi nhìn nhau.
Tôi thận trọng tiến lại gần, mở rộng bàn tay trong sự thân thiện. Đôi mắt thỏ bỗng ánh lên sự e dè, nhưng sự tò mò vẫn lấn át nỗi sợ. Nó từ từ tiến về phía trước, lần đầu tiên chạm vào ngón tay tôi bằng cái mũi hồng hào.
Vài phút trôi qua như thế, chúng tôi không nói một lời nào, nhưng cảm nhận được sự bình yên và kết nối sâu sắc. Tôi thì thầm những lời nhẹ nhàng, trấn an chú thỏ nhỏ rằng nó không có gì phải sợ. Càng nói, tôi càng cảm thấy trái tim mình tràn ngập niềm vui và sự ấm áp.
Sau một hồi, cảnh sát khu vực đi ngang qua và cảnh báo rằng có một chú thỏ lạc. Khi họ đến gần, chú thỏ hoảng sợ và chạy mất vào bụi cây. Tôi nhìn theo cho đến khi bóng chú khuất hẳn, lòng chùng xuống một chút nhưng cũng vui vì biết rằng nó đã được an toàn.
Cuộc gặp gỡ bất ngờ hôm đó đã để lại dấu ấn sâu sắc trong tôi. Nó nhắc nhở tôi rằng ngay cả trong những khoảnh khắc bình dị nhất, thiên nhiên vẫn có thể mang đến những điều kỳ diệu bất ngờ. Và đôi khi, sự kết nối với một loài vật nhỏ bé có thể mang lại cho ta một sự bình yên và niềm hạnh phúc không thể diễn tả thành lời.