Trong hẻm sâu tối tăm của âm phủ, dưới ánh lửa yếu ớt, ta, Trương Sinh, cầm trên tay bức họa của nàng và tái hiện lại câu chuyện đau lòng của chúng ta.
Ngày đó, ta là một võ tướng khét tiếng, nhưng cũng đầy nóng nảy và đa nghi. Vợ ta, nàng Vũ Thị Thiết, là một tuyệt sắc giai nhân, nết na thùy mị. Chúng ta sống hạnh phúc trong túp lều tranh nhỏ bên triền đê.
Nhưng vận mệnh trớ trêu đã chia rẽ chúng ta. Ta phải ra trận xa. Trong nỗi nhớ nhung, ta viết thư về nhà nhưng không nhận được hồi âm. Ta cho rằng nàng đã phản bội, và khi trở về, ta đã toan giết nàng.
Đau đớn tột cùng, nàng nhảy xuống giếng. Bấy giờ, ta mới ân hận và biết được sự thật. Nàng bị Oan Thị Kính hãm hại, phải tắm gội nơi bến nước và bị ta hiểu lầm. Oan hồn nàng hiện về, đòi lại công lý.
Ta bàng hoàng nhận ra mình đã mắc sai lầm chết người. Ta xuống âm phủ tìm nàng, nhưng chỉ nhìn thấy bóng nàng ẩn hiện trong màn sương mờ ảo. Nàng nói rằng nàng đã chết nhưng vẫn còn thương ta.
Giờ đây, ta đau đớn tột cùng vì nỗi hối hận đã giết chết người vợ yêu. Ta không thể tha thứ cho bản thân vì sự nóng nảy và đa nghi của mình. Ta chỉ mong rằng nàng sẽ tìm được bình yên và hạnh phúc ở thế giới bên kia.
Chuyện của chúng ta là một bài học cay đắng về hậu quả của sự hiểu lầm, nóng nảy và đa nghi. Hãy cảnh giác với những thứ khiến chúng ta mất lý trí và luôn cố gắng hiểu rõ sự thật trước khi đưa ra bất kỳ quyết định nào.