Tình huống:
Bạn nhỏ Hoa mải chạy nhảy đùa vui trên sân chơi, vô tình xô ngã bạn nhỏ Nam đang chập chững bước đi.
Văn mẫu:
Hoa đang hí hửng chơi đuổi bắt với các bạn trên sân chơi rộng lớn. Tiếng cười đùa rộn rã hòa cùng gió mát xào xạc trong tán cây. Mải mê đuổi theo quả bóng, Hoa chạy thật nhanh, không để ý đến xung quanh.
Đùng một tiếng, có thứ gì đó cản đường khiến Hoa ngã sấp xuống. Ngẩng đầu lên, Hoa thấy bạn nhỏ Nam nằm trên đất, nước mắt lưng tròng. Hoa sửng sốt và vội chạy đến đỡ Nam dậy.
“Xin lỗi, mình không cố ý đâu!” Hoa nói giọng áy náy.
Nam xoa xoa trán, vẫn còn sợ hãi. Hoa cúi gằm mặt xuống, cảm thấy rất hối hận vì đã làm Nam ngã.
Cô giáo đang đứng gần đó thấy vậy bèn đến hỏi thăm. Hoa thành thật kể lại mọi chuyện. Cô giáo nhẹ nhàng nói:
“Hoa à, con phải cẩn thận hơn. Con đang chơi rất vui, nhưng con cũng cần quan tâm đến những người xung quanh. Nhớ nhé, khi chạy nhảy, con phải để ý đường đi và tránh va chạm với các bạn khác.”
Hoa gật đầu, hứa sẽ ghi nhớ lời cô giáo. Nam được cô giáo băng bó vết thương và đã đỡ sợ hơn.
Hoa nhẹ nhàng dắt tay Nam ra khỏi sân chơi, đưa bạn về lớp. Dọc đường đi, Hoa luôn miệng xin lỗi và hứa sẽ chơi đùa cẩn thận hơn. Nam cũng nhanh chóng quên đi sự việc, nắm chặt tay Hoa và nói:
“Không sao đâu bạn Hoa, mình chơi với bạn tiếp nhé!”
Vậy là tình huống bất cẩn của Hoa đã được giải quyết trong sự hối hận và lòng trắc ẩn. Từ hôm đó, Hoa luôn chú ý hơn khi vui chơi, không để mình làm hại đến ai nữa.