Bài thơ “Mẹ” của Trần Quốc Minh là một khúc ca sâu lắng và đầy cảm xúc về tình mẫu tử thiêng liêng. Những lời thơ giản dị mà thấm thía, khắc họa hình ảnh người mẹ tảo tần, sớm hôm vất vả nuôi con khôn lớn. Khi đọc những dòng thơ này, trái tim tôi như thắt lại, ngập tràn xúc cảm lẫn lộn giữa niềm xót xa và lòng biết ơn vô bờ.
Câu thơ mở đầu “Mẹ già rồi, tóc bạc trắng như mây” khiến tôi bàng hoàng nhận ra thời gian trôi nhanh như bóng câu. Những năm tháng lam lũ đã in hằn dấu vết lên mái tóc mẹ, khiến nó bạc trắng như bông. Hình ảnh “ngồi cằn cỗi một gốc cây” càng làm rõ nỗi cô đơn, vắng vẻ của tuổi già. Tôi cảm thấy day dứt vì đã không thể thường xuyên bên mẹ, để bà phải một mình đối mặt với những tháng ngày buồn tủi.
Khi đọc đến câu “Con ở phương xa, mẹ nhớ thương từng ngày”, tôi không thể kìm được những giọt nước mắt. Mẹ đã dành cả cuộc đời mình để hy sinh cho con, nhưng con lại quá vô tâm, không lo lắng và quan tâm đến mẹ đủ. Những lời thơ như lời trách nhẹ nhàng nhưng cũng chất chứa sự yêu thương vô bờ.
Trong những câu thơ cuối, Trần Quốc Minh khắc họa hình ảnh người mẹ già yếu, đôi mắt mờ đục và đôi chân run rẩy. Bà ngồi bên hiên nhà, nhớ thương người con ở phương xa. “Bà chờ con về, tóc bạc thêm từng ngày” – câu thơ này khiến tôi nghẹn ngào, hối hận vì đã không về thăm mẹ thường xuyên hơn.
Bài thơ “Mẹ” của Trần Quốc Minh không chỉ là một lời ca ngợi tình mẫu tử thiêng liêng mà còn là lời nhắc nhở sâu sắc đến mỗi chúng ta. Hãy trân trọng những phút giây bên mẹ khi còn có thể, đừng để đến khi mất đi rồi mới hối hận. Tình yêu thương và sự biết ơn đối với mẹ là món quà vô giá nhất mà chúng ta có thể dành tặng cho người đã sinh thành và nuôi dưỡng chúng ta nên người.