Trong bức họa tuyệt đẹp của thi ca Việt Nam, “Mùa xuân chín” của Hàn Mạc Tử nổi bật với vẻ đẹp u hoài, ám ảnh. Câu thơ “Đây mùa thu chưa chín, còn trăng non” đã để lại trong tôi một ấn tượng khó phai mờ.
Cụm từ “mùa thu chưa chín” gợi ra một thời khắc giao mùa mơ hồ, ẩn chứa cả sự kỳ vọng lẫn nuối tiếc. Không phải là mùa xuân bừng nở sức sống, cũng chẳng phải mùa thu chín vàng rực rỡ, mà là một khoảng thời gian mơ hồ, không định hình rõ ràng. Giữa những sắc màu chuyển đổi, Hàn Mạc Tử tạo nên một không gian nghệ thuật vừa thơ mộng vừa buồn man mác.
Hình ảnh “trăng non” trong câu thơ là một ẩn dụ tinh tế. Trăng non là biểu tượng của sự khởi đầu mới, một tia hy vọng le lói trong màn đêm. Nhưng dưới ngòi bút tài hoa của Hàn Mạc Tử, vầng trăng non lại trở nên yếu ớt, “còn non” như chính tâm trạng bấp bênh, trĩu nặng của nhà thơ.
Sự kết hợp giữa “mùa thu chưa chín” và “trăng non” tạo nên một bức tranh u hoài, như một lời tự sự về cuộc đời còn dang dở, ước mơ còn chớm nở của Hàn Mạc Tử. Câu thơ ấy không chỉ là một bức tranh thiên nhiên mà còn là một lời tâm tình, một tiếng thở dài của một tâm hồn nghệ sĩ đa cảm.