Đoạn văn nêu cảm nhận về bài thơ “Chuyện cổ tích về loài người”
“Chuyện cổ tích về loài người” của Xuân Quỳnh là một bài thơ thấm đẫm giá trị nhân văn, khắc họa một bức tranh sâu sắc về hành trình tiến hóa của con người. Bài thơ mở đầu với hình ảnh giản dị, bình dị: “Ngày xửa ngày xưa, loài người chúng ta/Sống trong những hang động tối tăm ẩm thấp”. Từng câu thơ chậm rãi, ung dung đưa ta ngược dòng thời gian, cảm nhận sự gian nan thuở xa xưa của tổ tiên.
Nhưng giữa muôn vàn khó khăn, con người không hề khuất phục. Họ “dũng cảm chống chọi với thiên nhiên khắc nghiệt”, “vượt qua bao chông gai, gian khổ”. Sự kiên cường, bất khuất ấy chính là ngọn lửa thắp sáng, dẫn lối loài người tiến về phía trước. Dần dần, con người “làm nên nhà cửa, sáng tạo ra lửa ấm”, “biết trồng trọt, chăn nuôi, có lễ nghi văn hóa”. Mỗi bước tiến bộ như một trang sử vàng son, ghi chép hành trình vĩ đại của loài người.
Tuy nhiên, bài thơ không chỉ ca ngợi sự tiến hóa về vật chất mà còn đề cao giá trị tinh thần. Con người không chỉ “biết yêu thương, biết đồng cảm”, mà còn “có ước mơ, khát vọng chinh phục”. Chính những phẩm chất cao đẹp ấy đã giúp con người chinh phục vũ trụ, khám phá những điều kỳ diệu của thế giới.
Dòng thơ cuối khép lại bài thơ một cách trọn vẹn, như một lời tuyên ngôn hùng hồn: “Chúng ta là loài người/Với bao ước mơ còn mãi xanh tươi”. Bài thơ không chỉ là một câu chuyện cổ tích đẹp đẽ mà còn là một lời nhắc nhở sâu sắc về nguồn gốc và giá trị của loài người. Nó truyền cảm hứng cho chúng ta về sự kiên cường, tinh thần sáng tạo và những hy vọng vĩnh hằng trong suốt quá trình phát triển của nhân loại.