Quê hương – Nơi bình yên trong trái tim lữ khách
Những bước chân xa xứ, dấn thân vào muôn nẻo cuộc đời, ta luôn khao khát được quay về nơi chốn bình yên nhất – quê hương. Mỗi lần trở lại, dù là trong phút chốc, trái tim ta lại được sưởi ấm bởi sự thân thương, gần gũi.
Trong hành trình lưu lạc ấy, có những khoảnh khắc ta cô đơn, lạc lõng giữa dòng người tấp nập. Tình yêu quê hương, như ngọn đèn sáng rọi đường về, dẫn lối ta vượt qua những khó khăn, thử thách.
Những câu thơ cuối bài “Người đi xa nhớ lối trở về” của nhà thơ Chế Lan Viên đã gợi trong em biết bao cảm xúc về tình yêu quê hương:
“Quê hương nếu ai không nhớ
Sẽ không lớn nổi thành người”
Câu thơ như một lời nhắc nhở về tầm quan trọng của quê hương đối với mỗi người. Quê hương không chỉ là nơi ta sinh ra mà còn là nơi nuôi dưỡng tâm hồn, cho ta sức mạnh và niềm tin vào cuộc sống.
Tình cảm đối với quê hương là một tình cảm thiêng liêng, gắn bó sâu sắc trong trái tim mỗi người. Dù ở phương trời nào, ta cũng luôn khắc ghi và hướng về nơi đã sinh thành, nuôi lớn ta.
Quê hương là nơi ta tìm được bình yên giữa những bộn bề cuộc sống, là nơi ta được yêu thương vô điều kiện. Bất cứ khi nào cảm thấy mỏi mệt, ta chỉ cần nhắm mắt lại và nghĩ về quê hương là mọi muộn phiền, lo toan như tan biến hết.
Tình yêu quê hương là nguồn động lực mạnh mẽ thôi thúc ta phấn đấu, cống hiến hết mình. Bởi ta biết rằng, những thành công, hạnh phúc của ta cũng sẽ làm quê hương thêm tự hào.
Là người con của quê hương, em luôn trân trọng và gìn giữ tình cảm thiêng liêng này. Em sẽ luôn nhớ về quê hương, sống một cuộc sống ý nghĩa để không phụ công ơn dưỡng dục của đất mẹ.
Bởi lẽ, như Chế Lan Viên đã viết:
“Quê hương nếu ai không nhớ
Sẽ không lớn nổi thành người”