Cảm nhận của Chí Phèo sau bữa cháo hành
Trong màn sương mờ ảo của buổi sớm mai, sau đêm dài ngập chìm trong men say, Chí Phèo tỉnh giấc với nỗi đau đầu dữ dội. Hắn lê bước chân nặng nề ra khỏi túp lều tối tăm, nhưng rồi khựng lại trước mùi hương quen thuộc.
Một mùi thơm nhẹ nhàng, phảng phất trong không khí khiến tâm trạng hắn trở nên dễ chịu. Hắn đưa mắt nhìn về phía nguồn gốc của hương thơm và phát hiện ra bác Ba đang đứng ở đầu ngõ, húp một bát cháo hành nóng hổi.
Chí Phèo chẳng còn nhớ nổi đã bao lâu hắn không được nếm hương vị của món ăn bình dị này. Bát cháo hành của bác Ba không chỉ thơm ngon mà còn ấm áp lạ thường. Hắn đứng đó, ngẩn ngơ nhìn bác Ba húp từng thìa cháo, cảm giác đói cồn cào bắt đầu cào cấu trong bụng.
Trong khoảnh khắc đó, một ý nghĩ lóe lên trong đầu Chí Phèo. Hắn bước đến gần bác Ba, giọng nói khàn đặc, run run:
“Bác Ba ơi, tôi xin một bát cháo hành.”
Bác Ba quay lại, nhìn Chí Phèo với ánh mắt ngạc nhiên. Nhưng rồi, một nụ cười hiện lên trên khuôn mặt phúc hậu của bác.
“Được chứ, vậy con ngồi xuống đây.”
Chí Phèo ngồi xuống bên cạnh bác Ba, bác Ba nhẹ nhàng đưa cho hắn bát cháo còn nghi ngút khói. Hắn cầm lấy bát cháo, hít hà hương thơm nồng nàn bốc lên. Nước mắt vô tình chảy dài trên khuôn mặt chai sạn của hắn.
Đã bao lâu rồi hắn không được nếm thứ hương vị ấm áp, thân thuộc này? Hắn nhớ lại những ngày thơ ấu, khi còn sống cùng cha mẹ, mỗi sáng thức dậy, hắn đều được mẹ nấu cho bát cháo hành. Bát cháo hành ấy không chỉ là thức ăn mà còn là tình yêu thương, sự quan tâm của mẹ dành cho hắn.
Hắn đưa thìa cháo đầu tiên vào miệng, mùi thơm của hành quyện với vị ngọt của gạo tan chảy trong miệng hắn. Trong khoảnh khắc ấy, hắn như được trở về những năm tháng vô tư, thanh bình. Hắn cảm thấy như thể một phần của bản chất tốt đẹp của hắn đã được đánh thức.
Hắn tiếp tục húp từng thìa cháo, nước mắt vẫn chảy dài trên khuôn mặt hắn. Bác Ba ngồi cạnh hắn, không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát. Bác hiểu được những cảm xúc đang dâng trào trong lòng Chí Phèo.
Bát cháo hành đơn giản nhưng đối với Chí Phèo, nó lại có ý nghĩa vô cùng lớn. Nó không chỉ là thức ăn mà còn là biểu tượng của sự hy vọng, của tình yêu thương và của một cơ hội để hắn được trở thành một con người tốt hơn.
Chí Phèo húp xong bát cháo, hắn cảm ơn bác Ba rồi đứng dậy. Hắn đi về phía túp lều của mình, nhưng tâm trạng hắn không còn nặng nề như trước. Hắn biết rằng cuộc đời hắn vẫn còn nhiều đau thương và khổ nạn, nhưng bát cháo hành ấy đã cho hắn một lý do để tiếp tục.