Trong bức tranh ngôn từ của Nguyễn Đức Mậu, “Con la” hiện lên như một nét chấm phá mạnh mẽ, khắc họa chân thực số phận bi thương của một sinh linh bé nhỏ giữa dòng đời nghiệt ngã. Bài thơ như một khúc ca đầy thương cảm, khơi dậy trong em những xúc cảm sâu lắng và trăn trở về sự bất công và nỗi đau ẩn chứa trong cuộc sống.
Hình ảnh chú la “com o, cong cong”, “mắt vằn làu thàu” gợi lên sự nhỏ bé, ti tiện và đáng thương. Em cảm nhận được sự nặng nhọc trong mỗi bước đi của chú, như đang mang trên mình cả thế giới của nỗi thống khổ. Tiếng kêu “ều ệt” của chú la như một lời than thở não nề, phản chiếu nỗi bất lực trước số phận nghiệt ngã. Em xót xa khi chứng kiến chú la phải “chạy ăn quanh năm”, “oằn lưng trước bao người” mà chẳng được đáp trả bằng sự công bằng.
Bài thơ như một tấm gương phản chiếu những bất công và khổ đau vẫn còn tồn tại trong xã hội. Em cảm thấy phẫn nộ với những kẻ “bóc lột”, “coi khinh” những người yếu thế như chú la. Em cũng thấy xót xa trước sự thờ ơ, vô cảm của những người xung quanh, khiến chú la trở nên cô độc và lạc lõng.
Qua bài thơ “Con la”, em nhận ra rằng mỗi sinh vật trên đời đều xứng đáng được tôn trọng và đối xử công bằng. Những giá trị như lòng trắc ẩn, sự chia sẻ và lòng nhân ái cần được lan tỏa rộng rãi hơn, để thế giới này trở nên ấm áp và tốt đẹp hơn cho tất cả mọi người.