Cảnh về thăm mẹ – Vẻ đẹp hiện lên từ những điều bình dị
Trong tác phẩm “Về thăm mẹ”, tác giả Trần Đăng Khoa đã khắc họa một bức tranh chân thực và xúc động về chuyến hồi hương của người con. Cảnh người con về thăm ngôi nhà của mẹ được gợi tả một cách sinh động, tái hiện trọn vẹn những cung bậc cảm xúc sâu lắng.
Khi bước vào căn nhà quen thuộc, người con ngỡ như thời gian đã ngừng trôi. Những vật dụng đơn sơ, giản dị vẫn còn nguyên đó, gợi lại biết bao kỷ niệm ấu thơ. Tường nhà nhuốm màu vàng, chứng nhân cho bao tháng năm mẹ tảo tần nuôi con. Cánh cửa gỗ ọp ẹp khẽ khàng hé mở, đưa vào không gian mùi hương quen thuộc của hương trầm và thức ăn mẹ nấu.
Người con tiến vào sâu hơn trong ngôi nhà, từng bước chân như dạo lại miền ký ức. Căn bếp nhỏ ấm cúng với những vật dụng đơn sơ vẫn vậy. Bếp lửa hồng rực cháy, tỏa ra hơi ấm lan tỏa khắp không gian. Người mẹ già nua, tóc điểm bạc đang tất bật chuẩn bị bữa cơm. Đôi mắt mẹ đượm buồn, nhưng vẫn ánh lên niềm vui khi thấy con trở về.
Nồi niêu xoong chảo leng keng, tạo nên bản nhạc quen thuộc của gia đình. Người con ngồi xuống bên cạnh mẹ, đôi tay nắm chặt tay mẹ. Cảm xúc dâng trào trong lòng, anh cảm thấy như thể mọi muộn phiền trong cuộc sống đều tan biến. Trong khoảnh khắc đó, chỉ còn lại tình yêu thương vô bờ bến giữa hai mẹ con.
Cảnh về thăm mẹ trong bài thơ “Về thăm mẹ” không chỉ đơn thuần là lời kể lại một sự việc mà còn là lời tri ân sâu sắc của người con đối với mẹ. Qua những câu thơ lắng đọng, tác giả đã truyền tải thông điệp về giá trị thiêng liêng của gia đình. Ngôi nhà của mẹ, dù giản dị, cũ kỹ, nhưng lại là nơi chứa đựng bao yêu thương và là điểm tựa vững chắc cho người con trên hành trình cuộc đời.