Trong thế giới huyền ảo của ngôn từ, thơ tự do tựa một điệu nhạc phiêu bồng, phá vỡ mọi ràng buộc của vần điệu và nhịp điệu truyền thống. Một trong những bài thơ tự do đã chạm vào tâm hồn tôi chính là “Thời gian trôi” của nhà thơ Thanh Tâm Tuyền.
Bài thơ mở đầu bằng một câu hỏi day dứt: “Thời gian trôi như thế nào em nhỉ?”. Không có câu trả lời rõ ràng, nhưng những dòng thơ tiếp theo khéo léo khắc họa bản chất thoáng trôi của thời gian. Như một chú chim ngừng rồi vụt bay, thời gian lướt qua nhanh đến nỗi khó mà nắm bắt. Giống như nước chảy qua kẽ tay, nó trôi tuột đi trước khi chúng ta kịp nhận ra.
“Quá khứ như một cơn mưa bóng loáng” gợi lên hình ảnh những kỷ niệm đã qua, tươi đẹp mà mơ hồ. “Hiện tại là một hồ nước phẳng lặng” miêu tả khoảnh khắc hiện tại, tuy thanh bình nhưng cũng chực chờ khơi gợi những nỗi buồn chôn giấu. Còn “tương lai như một ngọn núi trước mặt” ẩn chứa những ẩn số và kỳ vọng, thôi thúc chúng ta tiến bước.
Bài thơ tiếp tục với những ẩn dụ sâu sắc và giàu sức gợi. “Những ngày tháng chảy qua cửa sổ tâm hồn” như một dòng sông thời gian, liên tục chảy trôi bên ngoài và cũng thấm đẫm vào bên trong chúng ta. “Những nụ cười và những giọt nước mắt” đại diện cho những khoảnh khắc vui buồn của cuộc sống, tô điểm cho bức tranh thời gian bằng những sắc màu đa dạng.
Kết thúc bài thơ, nhà thơ để ngỏ một câu hỏi: “Và chúng ta chỉ có một nửa giây hạnh phúc mà thôi”. Giây phút hạnh phúc trở nên quý giá vô cùng, vì nó chỉ tồn tại trong chớp mắt. Tuy nhiên, chính sự thoáng qua đó lại càng thôi thúc chúng ta trân trọng và sống trọn từng khoảnh khắc hiện tại.
“Thời gian trôi” của Thanh Tâm Tuyền không chỉ là một bài thơ về thời gian, mà còn là một lời nhắc nhở sâu sắc về bản chất vô thường của cuộc sống. Bằng những hình ảnh đầy sức gợi và ngôn từ tinh tế, bài thơ khắc họa bản chất trôi chảy của thời gian, đồng thời truyền tải thông điệp rằng niềm hạnh phúc đích thực nằm trong việc nắm bắt và tận hưởng từng khoảnh khắc hiện tại.