Giấc mơ thiêng liêng
Trong màn đêm tĩnh lặng, khi bóng tối bao trùm, tôi chìm vào giấc ngủ và bắt đầu một cuộc phiêu lưu kỳ diệu. Trước mắt tôi mở ra một cánh đồng xanh ngát vô tận, trải dài tít tắp đến tận chân trời.
Hoa nở rực rỡ với đủ mọi màu sắc, từ đỏ thắm đến vàng rực, từ xanh biếc đến tím nhạt. Hương thơm ngọt ngào của chúng lan tỏa khắp không gian, khiến lòng tôi ngây ngất. Chim chóc hót ríu rít trên cành cây, tạo nên một bản giao hưởng tuyệt vời.
Bầu trời trong veo như pha lê, điểm tô bởi những đám mây trắng bồng bềnh như kẹo bông. Mặt trời tỏa sáng ấm áp, chiếu rọi mọi ngóc ngách của giấc mơ. Tôi cảm thấy một sự bình yên vô hạn tràn ngập tâm hồn.
Đột nhiên, tôi nhìn thấy một người phụ nữ trẻ xinh đẹp tiến về phía tôi. Cô ấy mặc một chiếc váy trắng tinh khiết, mái tóc đen dài tung bay trong gió. Trên tay cô ấy là một bó hoa hồng đỏ rực.
Khi cô ấy đến gần, tôi nhận ra đó là mẹ tôi. Mẹ mỉm cười, đôi mắt chan chứa tình yêu thương. Cô ấy đưa cho tôi bó hoa và nói: “Con trai à, mẹ yêu con rất nhiều.”
Tôi ôm chặt mẹ và cảm nhận được hơi ấm và tình cảm vô bờ của bà. Nước mắt hạnh phúc lăn dài trên má tôi. Tôi thì thầm vào tai mẹ: “Con cũng yêu mẹ.”
Cô ấy xoa đầu tôi và nói: “Con là giấc mơ đẹp nhất của mẹ.”
Giấc mơ ấy cứ thế kéo dài mãi, ngập tràn niềm hạnh phúc và tình yêu thương. Tôi đắm chìm trong thế giới mơ mộng, nơi mọi thứ đều hoàn hảo và tuyệt vời.
Nhưng rồi, như mọi giấc mơ khác, nó cũng phải kết thúc. Khi tôi thức dậy, tôi vẫn có thể cảm nhận được dư âm của giấc mơ đẹp đẽ đó. Nó đã trở thành một kỷ niệm quý giá, nhắc nhở tôi về tình yêu thương vô bờ của mẹ và sự bình yên của thế giới thiên nhiên.