Trong màn sương mờ ảo của buổi bình minh, một người con cô đơn bắt đầu cuộc hành trình về thăm ngôi nhà của người mẹ quá cố. Khi những bước chân nặng nề trên con đường rợp bóng cây, một cơn gió lạnh buốt thổi qua như một lời chào buồn thương.
Căn nhà nhỏ bé đứng lặng lẽ dưới những tia nắng yếu ớt, bức tường xi măng đã nhuốm màu thời gian. Từng viên gạch cũ kỹ phảng phất bóng dáng của người mẹ đã yêu thương và chăm sóc người con vô điều kiện.
Bước vào bên trong, một mùi hương quen thuộc thoang thoảng trong không gian, như thể thời gian đã ngừng trôi và mẹ vẫn còn ở đây. Những bức ảnh đen trắng trên tường kể lại câu chuyện cuộc đời của bà, mỗi bức ảnh là một khoảnh khắc quý giá được lưu giữ trong ký ức.
Người con lang thang qua từng căn phòng, hồi tưởng lại tiếng cười và nước mắt đã từng tràn ngập nơi này. Phòng bếp ấm cúng nơi bà nấu những bữa ăn ngon, phòng khách nơi bà kể những câu chuyện cổ tích trước khi đi ngủ, và phòng ngủ của bà nơi bà mơ về một tương lai tươi sáng cho con mình.
Trong căn phòng của bà, người con tìm thấy một cuốn nhật ký được giấu dưới gối. Những dòng chữ nguệch ngoạc trên trang giấy kể về những hy vọng, nỗi sợ hãi và tình yêu vô bờ bến của bà dành cho người con.
Khi mặt trời bắt đầu lặn, người con chuẩn bị rời khỏi ngôi nhà mang đầy kỷ niệm. Tuy nhiên, trước khi đi, người con ngồi xuống chiếc ghế bành yêu thích của bà và nhắm mắt lại.
Trong khoảnh khắc đó, người con tưởng như có thể cảm nhận được sự hiện diện của bà. Một cơn gió nhẹ thổi qua tóc người con, như một cái ôm dịu dàng từ thiên đường.
Với trái tim nặng trĩu nhưng tràn đầy sự biết ơn, người con mở mắt và rời khỏi ngôi nhà của mẹ. Dù bà đã không còn ở bên, nhưng tình yêu và sự dạy dỗ của bà sẽ mãi mãi sống trong trái tim người con.
Ngôi nhà không chỉ là một nơi chốn vật chất mà còn là một đền thờ chứa đựng những kỷ niệm thiêng liêng. Đó là nơi người con luôn có thể về thăm để cảm nhận sự hiện diện của mẹ, ngay cả khi bà đã không còn ở trên đời.