Lời kể từ góc nhìn của chú gà con
Trong cái sân rộng ngập nắng, nơi tôi vỗ cánh lần đầu tiên, tôi đã học được một bài học quý giá. Đó là ngày tôi mở đôi mắt ngây thơ và bước chân run rẩy vào thế giới đầy bất ngờ.
Bên cạnh tôi, mẹ tôi luôn ở đó, dẫn đường và bảo vệ tôi khỏi mọi nguy hiểm. Bà thường cất tiếng kêu gọi tôi, chỉ cho tôi những hướng đi an toàn. Tôi luôn bám chặt lấy mẹ, biết rằng bà là người bảo vệ tôi.
Nhưng rồi, một ngày, tôi trở nên tò mò và muốn khám phá thế giới bên ngoài cái sân quen thuộc. Không còn sợ hãi, tôi xua đôi cánh nhỏ bé và bay xa hơn những gì tôi từng làm. Tôi bay vút về phía hàng rào, mong muốn được nhìn thấy những điều mới mẻ.
Lúc đầu, mọi thứ thật thú vị. Tôi nhìn thấy một con bọ nhỏ đang bò trên mặt đất, một chú chim hót líu lo trên cành cây. Tôi bay đến gần hơn, háo hức khám phá những bí ẩn mới.
Nhưng đột nhiên, một bóng đen khổng lồ xuất hiện từ trên cao. Một con diều hâu, đôi mắt sắc bén và đôi vuốt sắc nhọn. Tôi thét lên sợ hãi và cố gắng bay ngược trở lại.
Nhưng đã quá muộn. Đôi vuốt của diều hâu đã chộp lấy tôi, xiết chặt tôi trong cơn đau. Tôi vùng vẫy tuyệt vọng, nhưng mọi nỗ lực đều vô ích. Tôi đang bị mang lên cao, xa khỏi sự an toàn của sân nhà.
Vào khoảnh khắc tuyệt vọng đó, tôi nhớ đến lời mẹ tôi. Bà đã cảnh báo tôi về những con diều hâu trên bầu trời, nhưng sự tò mò của tôi đã lấn át lý trí của tôi.
Với hơi thở yếu ớt, tôi nhìn xuống sân nhà một lần cuối. Mẹ tôi đang kêu gọi tôi, tiếng kêu của bà chứa đầy nỗi tuyệt vọng và lo lắng. Tôi muốn được trở lại bên mẹ, nhưng tôi biết điều đó không thể.
Khi diều hâu mang tôi lên cao vút, tôi nhìn thấy cả thế giới. Những cánh đồng rộng lớn, những dòng sông uốn lượn và những ngọn núi hùng vĩ. Tôi vỡ lẽ ra rằng thế giới này rộng lớn hơn nhiều so với tôi từng biết.
Nhưng sự mênh mông của thế giới không thể bù đắp được sự sợ hãi đang xé nát tôi. Tôi đã học được bài học đầu tiên của mình, một bài học về sự vâng lời, sự thận trọng và sức mạnh của tình yêu của một người mẹ. Và khi đôi mắt tôi nhắm lại trong bóng tối, tôi biết rằng tôi đã đánh mất sự vô tư mãi mãi.