Kỉ niệm đáng nhớ bên chú cún thân thương
Giữa muôn vàn kỉ niệm êm đềm của tuổi thơ, tôi luôn trân trọng khoảnh khắc quý giá bên chú cún cưng tên Bông. Bông là một chú chó nhỏ màu trắng, đôi mắt tròn xoe long lanh như hai viên bi đen. Bộ lông mềm mượt như nhung, vuốt ve đem đến cảm giác vô cùng dễ chịu.
Tôi nhớ như in ngày đầu tiên Bông về nhà. Chú chỉ là một chú cún nhỏ xíu nằm gọn trong lòng bàn tay. Sự nhút nhát và sợ sệt hiện rõ trên đôi mắt non nớt. Thế nhưng, bằng sự quan tâm và chăm sóc tận tình, Bông dần trở nên thân thiết với cả gia đình. Chú như một thành viên không thể thiếu, luôn quấn quýt bên cạnh chúng tôi.
Những buổi chiều tan học, tôi thường cùng Bông dạo chơi trong công viên gần nhà. Chú thích thú chạy nhảy trên bãi cỏ, đuổi theo quả bóng mà tôi ném. Tiếng sủa vui vẻ của Bông hòa vào tiếng cười giòn tan của đám trẻ, tạo nên một bản giao hưởng hạnh phúc.
Một hôm, khi chúng tôi đang vui đùa, Bông bất ngờ sủa lớn và chạy về phía một bụi cây. Tò mò, tôi tiến lại gần và kinh ngạc khi thấy một chú mèo con bị kẹt trong gai nhọn. Không chần chừ, Bông dùng mõm nhẹ nhàng gỡ từng chiếc gai, giải thoát chú mèo tội nghiệp. Hành động dũng cảm và giàu tình yêu thương của Bông khiến tôi vô cùng cảm động. Từ đó, tôi càng trân quý chú cún nhỏ bé này hơn.
Thế nhưng, chẳng có gì là mãi mãi. Bông đã lớn tuổi, sức khỏe của chú cũng dần yếu đi. Những cơn đau ập đến, mỗi bước đi của chú trở nên khó khăn. Tôi đau đớn chứng kiến người bạn thân thương từng sung sức giờ đây trở nên già nua và yếu ớt.
Trong những ngày tháng cuối đời, tôi luôn ở bên cạnh Bông. Tôi vuốt ve chú, xoa dịu nỗi đau bằng những lời thủ thỉ. Dù không thể nói, tôi biết Bông hiểu được tình yêu của tôi dành cho chú. Khoảnh khắc chú nhắm mắt xuôi tay, tôi như mất đi một phần tâm hồn mình.
Kỉ niệm bên Bông mãi là những mảnh ghép quý giá trong hành trình trưởng thành của tôi. Chú đã dạy tôi về lòng trung thành, sự dũng cảm và ý nghĩa của tình yêu thương. Bông ra đi, nhưng hình ảnh và những kỉ niệm về chú mãi mãi khắc sâu trong trái tim tôi.