Trong hành trình trưởng thành của mỗi người, không tránh khỏi những lần phạm phải lỗi lầm. Tôi cũng vậy, có một kỷ niệm đáng nhớ về lần mắc lỗi khi học lớp 2, đến tận bây giờ tôi vẫn còn day dứt.
Hôm đó, cô giáo giao nhiệm vụ cho cả lớp vẽ một bức tranh về chủ đề “Gia đình tôi”. Mọi người đều hăm hở bắt tay vào thực hiện, riêng tôi thì bận rộn trò chuyện với cô bạn cùng bàn. Khi chợt nhận ra mình còn chưa vẽ gì, tôi cuống cuồng cầm bút.
Trong lúc vội vã, tôi đã mắc một sai lầm tai hại. Thay vì vẽ mẹ với ba ở bên trái, tôi lại vẽ họ ở bên phải. Còn tôi và em trai thì đáng lẽ phải ở bên phải, tôi lại vẽ ở bên trái. Càng lúc tôi càng vẽ càng rối, bức tranh trở nên lộn xộn và không thể cứu vãn.
Đến giờ nộp bài, tôi đau khổ nhìn bức tranh méo mó của mình. Cô giáo nhẹ nhàng hỏi: “Con ơi, có vẻ như bức tranh của con bị nhầm lẫn rồi”. Tôi xấu hổ cúi đầu, nước mắt lưng tròng. Cả lớp nhìn tôi với ánh mắt thương cảm xen lẫn tiếng cười khúc khích.
Cô giáo không trách mắng tôi mà chỉ nhẹ nhàng nói rằng: “Không sao đâu con, lần sau nhớ cẩn thận hơn là được”. Nhưng lời cô như mũi dao cứa vào lòng tôi. Tôi cảm thấy vô cùng buồn rầu và tự trách bản thân vì sự bất cẩn của mình.
Sau lần mắc lỗi đó, tôi luôn khắc ghi bài học về sự cẩn trọng và chú ý trong mọi việc. Tôi hiểu rằng chỉ cần một phút mất tập trung cũng có thể dẫn đến hậu quả đáng tiếc. Từ đó về sau, tôi luôn tập trung cao độ trong học tập và làm bài nghiêm túc, không bao giờ cho phép mình tái phạm sai lầm như vậy nữa.
Bây giờ, khi đã trưởng thành, tôi vẫn nhớ đến kỷ niệm mắc lỗi lớp 2 như một bài học quý giá. Nó nhắc nhở tôi rằng trong cuộc sống, đôi khi chúng ta sẽ phạm phải sai lầm. Nhưng điều quan trọng là học hỏi từ những lỗi lầm đó và không lặp lại chúng. Và hơn hết, hãy luôn đối mặt với hậu quả của hành động mình đã làm, dù chúng có khó khăn đến thế nào chăng nữa.