Đẽo Cày Giữa Đường
Trong một làng quê nghèo nàn, có một chàng trai trẻ tên là Tôm. Cả gia đình cậu chỉ có một chiếc cày nhỏ, vậy nên phải đi mượn cày của người khác để cày ruộng. Một ngày nọ, trong lúc Tôm đang chật vật đẽo cày giữa đường thì có một vị quan đi ngang qua.
Vị quan dừng ngựa lại và chỉ trích Tôm, “Này chàng trai, ngươi sao lại đẽo cày giữa đường? Phải biết rằng giữa đường là lối đi chung, ngươi như thế chẳng khác nào cản trở mọi người.”
Tôm lễ phép trả lời, “Thưa quan lớn, gia đình tôi nghèo lắm, không có tiền mua cày mới. Tôi đẽo cày ở đây vì không có chỗ nào khác để làm.”
Vị quan vô cùng ngạc nhiên trước sự trả lời bình tĩnh và lễ phép của Tôm. Ông xuống ngựa và hỏi han thêm về hoàn cảnh của cậu. Biết được sự vất vả của gia đình Tôm, vị quan bèn gọi một người hầu lấy một chiếc cày mới từ nhà mình đến tặng cậu.
Tôm mừng rỡ vô cùng và cảm ơn vị quan rối rít. Cậu khệ nệ mang chiếc cày về nhà, khiến cả gia đình vỡ òa trong niềm hạnh phúc. Từ đó, Tôm không còn phải khổ sở đẽo cày giữa đường nữa.
Câu chuyện về Tôm đẽo cày giữa đường đã truyền đi khắp nơi, dạy cho mọi người bài học về sự chăm chỉ và lễ phép. Nó cũng nhắc nhở rằng, ngay cả trong những hoàn cảnh khó khăn nhất, chúng ta vẫn luôn có thể tìm thấy lòng tốt và sự giúp đỡ từ những người xung quanh.
Và thế là, chiếc cày mới đã trở thành một biểu tượng cho hy vọng và sự an lòng của gia đình Tôm, giúp họ vượt qua những ngày tháng gian khó và hướng đến một tương lai tươi sáng hơn.