Kết bài sâu lắng cho tác phẩm “Việt Bắc”
Trong những trang thơ đượm tình cảm cách mạng, “Việt Bắc” của Tố Hữu đã khắc họa một bức tranh sống động về thời kỳ kháng chiến gian khổ mà hào hùng. Và khi lời thơ đi đến hồi kết, một nốt trầm lắng ngân vang, để lại trong lòng người đọc dư âm sâu sắc.
“Mình về mình có nhớ ta
Mười lăm năm ấy thiết tha mặn nồng.”
Câu hỏi tu từ mở đầu như một lời thủ thỉ bâng khuâng, chất chứa bao cảm xúc lưu luyến. Khi người chiến sĩ cách mạng rời xa Việt Bắc, họ không chỉ tạm biệt một vùng đất thiêng liêng mà còn tạm biệt cả một thời kỳ đầy ý nghĩa. Đằng sau câu hỏi ấy là cả bầu trời kỷ niệm, là những năm tháng gắn bó mật thiết giữa quân với dân.
“Mình về mình có nhớ không
Nhìn cây nhớ núi, nhìn sông nhớ nguồn?”
Những câu thơ tiếp theo như một lời nhắc nhở về mối tình thủy chung giữa con người với quê hương. Cây, núi, sông đã trở thành những biểu tượng thân thương, gợi nhắc về những kỷ niệm gắn bó, về những giá trị sâu sắc đã gắn kết quân và dân trong suốt thời kỳ kháng chiến.
“Ta về, mình có nhớ ta
Ta về, ta nhớ những hoa cùng người.”
Câu thơ cuối cùng cất lên trong nỗi nhớ da diết. Không chỉ nhớ cảnh vật thiên nhiên hùng vĩ, người chiến sĩ còn nhớ đến những con người đã cùng họ trải qua những gian lao, thử thách. Họ nhớ những người dân Việt Bắc đùm bọc, che chở họ trong những năm tháng khó khăn; nhớ những người đồng chí đã cùng họ chiến đấu vì độc lập tự do.
Kết bài của “Việt Bắc” là lời nhắn gửi chân thành, khắc sâu trong lòng người đọc. Đó là tình cảm lưu luyến, thủy chung đối với mảnh đất cách mạng; là sự trân trọng những giá trị thiêng liêng đã gắn kết quân và dân trong suốt thời kỳ kháng chiến. Những câu thơ này không chỉ kết thúc một tác phẩm văn học mà còn mở ra một chương mới trong lịch sử, một chương sử thi hào hùng của dân tộc Việt Nam.