Cảm nhận về hai khổ thơ đầu bài “Đồng chí”
Trên con đường Văn học đồ sộ, bài thơ “Đồng chí” của Chính Hữu đã trở thành một viên ngọc sáng, ngân vang trong lòng biết bao thế hệ độc giả. Mở ra tác phẩm, hai khổ thơ đầu như bức họa sống động, phác họa chân dung những người lính cách mạng với tình đồng chí keo sơn bền chặt.
Khổ thơ đầu:
“Quê hương anh nước mặn, đồng chua
Làng tôi nghèo đất cày lên sỏi đá”
Hai câu thơ mở đầu khắc họa hai vùng quê với những đặc điểm đối lập rõ nét. Vùng quê của người lính “nước mặn, đồng chua” gợi lên hình ảnh đồng bằng ven biển, nơi đất đai nghèo nàn, cuộc sống lam lũ. Ngược lại, vùng quê của tác giả “đất cày lên sỏi đá” lại hiện lên với sự cằn cỗi, xơ xác của miền núi cao. Sự đối lập này không chỉ về địa lý mà còn là về hoàn cảnh sống khổ cực của những người nông dân.
Khổ thơ thứ hai:
“Anh với tôi đôi người xa lạ
Tự phương trời chẳng hẹn quen nhau.
Súng bên súng, đầu sát bên đầu,
Đêm rét chung chăn thành đôi tri kỷ.”
Dù xuất phát từ hai miền quê khác nhau, họ lại gặp gỡ và gắn bó với nhau trong hoàn cảnh chiến tranh gian khổ. Ban đầu, họ là “đôi người xa lạ” nhưng trải qua những thử thách sinh tử, họ đã trở thành “đôi tri kỷ”. Câu thơ “Súng bên súng, đầu sát bên đầu” tái hiện hình ảnh hai người lính sát cánh chiến đấu, sẵn sàng hy sinh vì nhau. Còn câu thơ “Đêm rét chung chăn” lại gợi đến sự ấm áp, sẻ chia cùng vượt qua gian khó.
Hai khổ thơ đầu bài “Đồng chí” đã khắc họa chân dung những người lính cách mạng với tình đồng chí thiêng liêng, bền chặt. Tình cảm đó được hun đúc trong hoàn cảnh gian khổ của chiến tranh, vượt lên trên những khác biệt về hoàn cảnh xuất thân. Qua đó, tác phẩm không chỉ ngợi ca tinh thần đoàn kết, hy sinh của những người lính mà còn gửi gắm thông điệp về sức mạnh của tình đồng chí, giúp con người vượt qua mọi khó khăn, thử thách.