Kỉ niệm ấm áp bên bà
Trong bức tranh tuổi thơ nhiều màu sắc của tôi, có một mảng màu trong sáng và ấm áp, đó chính là kỉ niệm đáng nhớ bên bà nội.
Nhớ những chiều hè oi ả, bà thường ngồi bên hiên nhà, chiếc quạt nan tre đung đưa nhịp nhàng. Tôi nhỏ bé thích thú ngồi cạnh, chăm chú quan sát đôi tay khéo léo của bà thoăn thoắt đan những chiếc làn xinh xắn. Tiếng khua nan đều đều như một bản nhạc nhẹ nhàng, ru tôi vào giấc mơ.
Có lần, tôi lỡ tay đánh vỡ chiếc bình hoa yêu thích của bà. Sợ hãi, tôi òa khóc nức nở. Không quát mắng hay trách móc, bà nhẹ nhàng đặt tay lên đầu tôi, an ủi: “Không sao đâu con, đồ vật rồi cũng vỡ, chỉ cần con không làm tổn thương mình là được”. Câu nói ấy của bà như cơn gió mát xoa dịu nỗi lo lắng trong lòng tôi.
Những đêm mùa đông giá rét, bên ánh lửa bập bùng, bà kể cho tôi nghe những câu chuyện cổ tích đầy kỳ diệu. Giọng kể trầm ấm của bà đưa tôi lạc vào thế giới của những nàng công chúa xinh đẹp, những chàng hoàng tử dũng cảm. Tôi thấy lòng mình ấm áp, bình yên đến lạ.
Bà như ngọn hải đăng trong cuộc đời tôi, luôn soi đường dẫn lối và chở che tôi khỏi những giông tố. Tình yêu thương vô bờ bến của bà đã nuôi dưỡng tâm hồn tôi, giúp tôi trở thành một người biết trân trọng tình cảm và sống một cuộc sống trọn vẹn.
Kỉ niệm bên bà mãi là món quà vô giá tôi nâng niu trong tim. Đó không chỉ là những khoảnh khắc vui vẻ mà còn là bài học quý báu về tình yêu thương và sự hy sinh.