Hướng về một hồi ức ám ảnh
Trong dòng chảy thời gian vô tận, có những sự việc để lại dấu ấn sâu đậm trong tâm trí ta, mãi mãi không thể xóa mờ. Đối với tôi, kỷ niệm về đêm mưa giông dữ dội đó vẫn là một ký ức ám ảnh, vừa kinh hoàng lại vừa mang theo một chút gì đó kỳ lạ.
Đêm ấy, bầu trời trở nên u ám như phủ một tấm màn đen. Những đám mây đen cuồn cuộn, nặng trĩu như muốn trút xuống cả thế giới. Gió rít từng cơn dữ tợn, thổi bay cả mái hiên nhà. Cây cối nghiêng ngả, chao đảo như những vũ công điên cuồng.
Mưa bắt đầu trút xuống, xối xả và ào ạt. Tiếng mưa như tiếng bước chân của ngàn vạn chú ngựa đang giẫm đạp lên muôn trùng trái đất. Mưa tạo thành những bức màn nước mờ đục, che khuất tầm nhìn. Không khí lạnh lẽo và ẩm ướt khiến tôi rùng mình sợ hãi.
Giữa cơn mưa như trút nước, tôi nhìn ra cửa sổ, chứng kiến dòng nước cuồn cuộn chảy trên đường. Những chiếc xe như những con thuyền nhỏ bé chòng chành giữa dòng thác. Người đi bộ vội vã chạy trú ẩn, nước mưa bắn tung tóe lên quần áo.
Đột nhiên, một tia chớp loé sáng, xé toạc cả bầu trời đêm. Tiếng sấm rền vang, chấn động cả căn nhà. Tôi giật mình thon thót, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cả thế giới như bị đóng băng trong khoảnh khắc kinh hoàng đó.
Cơn giông kéo dài suốt mấy giờ đồng hồ. Khi mưa tạnh, trời vẫn tối đen như mực. Chỉ còn lại tiếng gió rít từng cơn và tiếng nước mưa nhỏ giọt lộp độp ngoài hiên. Tôi đứng bên cửa sổ, nhìn ra bầu trời đầy sao. Những vì sao như những viên ngọc quý lấp lánh, tô điểm cho bức tranh đêm huyền ảo.
Đêm mưa giông dữ dội ấy đã để lại trong tôi một cảm xúc khó tả. Sự kinh hoàng, lo lắng và cả một cảm giác kỳ lạ khi chứng kiến sức mạnh to lớn của thiên nhiên. Tôi nhận ra rằng, con người chỉ là một phần nhỏ bé trong thế giới bao la này. Và những cơn giông bão của cuộc đời cũng giống như cơn mưa giông dữ dội đêm ấy, có thể ập đến bất cứ lúc nào.
Từ đó, tôi học được cách trân trọng từng khoảnh khắc bình yên và biết chuẩn bị cho những thử thách phía trước. Bởi vì, sau mỗi cơn mưa giông, bầu trời lại bừng sáng và những vì sao lại lấp lánh như chưa từng có chuyện gì xảy ra.