Đóng Vai Ông Hai Kể Lại Truyện Ngắn “Làng”
“Làng” của lão đấy các bác ạ. Một ngôi làng đẹp như trong tranh vẽ với những mái nhà tranh đơn sơ, những con đường rợp bóng tre xanh mát. Lão yêu làng của lão vô cùng, nó gắn liền với tuổi thơ và bao kỷ niệm của lão.
Thế nhưng, rồi chiến tranh nổ ra. Làng của lão bị giặc càn quét, đốt phá tan tành. Lão cùng những người dân trong làng buộc phải tản cư đi nơi khác. Ngày ngày, lão lang thang khắp nơi, nỗi nhớ làng da diết trong lòng.
Một hôm, lão được người ta cho biết rằng làng mình đã được giải phóng. Lão mừng đến nỗi không tin vào tai mình. Lão vội vã trở về làng, lòng tràn ngập hy vọng. Nhưng rồi, khi về đến nơi, lão chỉ thấy một đống tro tàn hoang vu.
Lão sững sờ, không thể tin vào mắt mình. Làng của lão đã mất rồi! Lão ngồi bệt xuống đất, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt khắc khổ. Những ngôi nhà thân thương, con đường quen thuộc giờ chỉ còn là quá khứ.
“Làng của ta đây rồi! Tình nghĩa tau với làng không bao giờ phai được… Làng chết rồi cũng như tôi chết… Tôi không bỏ làng ra đi được!” Sau trận càn, lão Hai vẫn ở lại nơi đổ nát. Lão lang thang quanh làng, nhặt nhạnh từng mảnh vỡ kỷ niệm.
Một hôm, lão gặp được ông chủ tịch xã cũ. Ông président hỏi lão rằng tại sao không đi tản cư mà lại ở lại nơi này. Lão Hai trả lời với giọng đầy đau khổ:
“Ở làng thì chết còn hơn ở nơi khác. Làng chết rồi, tôi không muốn bỏ làng mà đi. Làng đã nuôi tôi, lại cũng đẻ ra tôi… Làng nuôi chúng tôi, tôi không thể bỏ làng đi được. Tôi chết chứ ở lại đây!”
Những lời của lão Hai khiến ông président xúc động vô cùng. Ông hiểu được nỗi đau của lão, của những người dân làng mất mát quá nhiều. Ông bảo lão hãy ở lại, rồi sẽ cùng nhau xây dựng lại làng.
Lão Hai ở lại làng, ngày ngày cùng bà con dọn dẹp đống đổ nát. Lão tin rằng, dù ngôi làng đã mất đi, nhưng tình cảm của những người dân làng thì vẫn còn. Họ sẽ cùng nhau xây dựng lại làng, để làng mãi là nơi chôn nhau cắt rốn của mỗi người.