Bài thơ: Nhớ chợt nhớ thuở xưa
Ngày tháng trôi qua trên lăng mộ cũ,
Bóng mặt trời soi tỏ, sắc đỏ thẫm.
Nhớ lại thuở xưa, khi tôi còn trẻ,
Đến thăm nơi đây, lòng đầy vấn vương.
Lăng mộ uy nghi, sừng sững giữa trời,
Chứng kiến bao sự kiện của thời gian.
Nơi an nghỉ của những người đã khuất,
Lịch sử hào hùng, vẫn còn vang vọng.
Mặt trời đỏ như máu, nhuộm thắm không gian,
Biểu tượng cho sức mạnh, sự anh dũng.
Nhìn xuống lăng mộ, lòng tôi bồi hồi,
Nhớ về những người đã ngã xuống vì nước.
Họ chiến đấu dũng cảm, không sợ hy sinh,
Để bảo vệ đất nước, giữ gìn chủ quyền.
Dù thời gian trôi qua, tên tuổi họ,
Vẫn mãi được khắc ghi trong sử sách.
Ngày ngày mặt trời đi qua trên lăng,
Thấy một mặt trời trong lăng rất đỏ.
Đó là ngọn lửa bất diệt của dân tộc,
Sức mạnh đoàn kết, không gì khuất phục.
Lăng mộ đứng đó, như một minh chứng,
Cho lòng yêu nước, tinh thần quật cường.
Nhắc nhở chúng ta về những giá trị,
Mà tổ tiên đã dày công xây đắp.
Ngày tháng trôi qua, lăng mộ vẫn còn,
Mặt trời đỏ mãi thắp sáng trong lăng.
Nhớ chợt nhớ thuở xưa, lòng tôi bồi hồi,
Tự hào về đất nước, về con người Việt Nam.